Bạch Tô mím chặt môi, cô lại hít một hơi thật sâu sau đó mới đi về phía tầng bệnh của mẹ.
Cô vẫn còn hy vọng sẽ có kỳ tích.
Rõ ràng cô đã sớm biết kết quả rồi.
Bạch Tô đi về phía phòng bệnh của mẹ, sau đó nhìn điện tâm đồ không còn hiển thị dấu hiệu của sự sống. Lúc này bác sỹ đang gỡ hết máy móc ra.
Có nhiều lúc con người không thể thuyết phục bản thân chấp nhận người thân qua đời.
Bởi vì… rõ ràng một người cười với mình, yêu thương mình, từng sống động mà chân thực xuất hiện trước mắt mình bây giờ đã biến thành một thi thể lạnh băng.
Bạch Tô không có dũng khí bước vào, cô đứng ở ngoài cửa rất lâu.
Cuối cùng cô mới có dũng khí đẩy cửa bước vào.
Nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Sau đó Bạch Tô chầm chậm đi tới trước giường bệnh, cô nói với mẹ một câu: “Mẹ, chúng ta về nhà thôi.”
Sau khi nói ra những lời này, cô không thể khống chế cảm xúc của mình được nữa. Bạch Tô bắt đầu khóc òa lên, ngay cả thanh âm cũng bắt đầu khàn khàn, cô ra sức khóc lớn.
Bạch Tô vừa mới bước vào phòng bệnh không lâu thì Phó Cảnh Hoài và quản gia của hắn cũng tới. Chỉ là hai người họ không có bước vào phòng mà chỉ đứng bên ngoài nhìn Bạch Tô. Phó Cảnh Hoài cảm thấy rất đau lòng, hắn muốn vào đó để an ủi cô.
Thế nhưng hắn chưa kịp mở cửa bước vào thì đã nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần, tiếp theo là giọng nói của Chu Sa vang lên: “Phó Cảnh Hoài.”
Cô ta gọi tên Phó Cảnh Hoài, ánh mắt lướt qua phòng bệnh sau đó lại dời sang nhìn quản gia, dặn dò một câu: “Quản gia, việc ở đây phải giao cho chú xử lý rồi, rôi đưa Phó Cảnh Hoài đi trước.”
Phó Cảnh Hoài ngẩng đầu lên nhìn Chu Sa.
Chu Sa mỉm cười với Phó Cảnh Hoài, nói với hắn: “Anh yêu, anh biết không? Con người nên học cách quý trọng những thứ trước mắt. Nhiều lúc bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, nếu như có thể đặt quá khứ vào trong hồi ức thì nó sẽ trở thành một hồi ức đẹp đẽ, nhưng nếu cố chấp muốn níu giữ những thứ không phù hợp với kình thì chỉ khiến những hồi ức tốt đẹp đó bị phá vỡ thôi.”
Phó Cảnh Hoài nắm chặt tay.
Đương nhiên Phó Cảnh Hoài biết Chu Sa đang nói gì, thế nhưng hắn cố ý không trả lời, đôi bờ mi chỉ hơi động.
Chu Sa tiếp tục nói: “Được rồi, chúng ta về thôi.”
…
Bạch Tô khóc rất lâu sau đó mới đưa tay lên lau nước mắt.
Quản gia luôn đứng đợi ở ngoài cửa, khi Bạch Tô không khóc nữa ông ấy mới đi vào. Ông ấy không nói không rằng, chỉ bắt đầu giúp Bạch Tô xử lý những chuyện cần xử lý.
Bạch Tô đã từng gặp người quản gian này, cô biết đó là người của Phó Cảnh Hoài.
Ánh mắt của cô nhìn ra phía cửa, Bạch Tô không hề nhìn thấy bóng dáng của Phó Cảnh Hoài đâu.
Lúc này cô mới yên tâm, không từ chối sự giúp đỡ của quản gia nữa.
Sau khi xử lý xong hết mọi việc Bạch Tô mới quay lại phòng bệnh dọn dẹp đồ đạc của mẹ.
Phó Cảnh Hoài giúp cô sắp xếp máy bay để đưa thi thể mẹ Bạch Tô về nước, điều này khiến Bạch Tô rất cảm động.
Khi cô trở lại phòng bệnh dọn dẹp đồ đạc của mẹ thì mới phát hiện mẹ cô chẳng có đồ đạc gì ở đây cả.
Mẹ cô hôn mê đã nhiều năm nay, nhiều năm nay cuộc sống của bà không giống với cuộc sống của người bình thường, chỉ là một cơ thể biết hô hấp nằm yên trên giường bệnh mà thôi. Không khác gì với người thực vật.
Có lẽ mẹ cũng đau khổ lắm đúng không?
Sau khi Bạch Tô dọn dẹp xong, cô quay đầu nhìn phòng bệnh thêm một lần nữa sau đó mới rời đi.
Vốn dĩ ngày mai mới có thể đưa thi thể về được, cô vẫn còn 12 tiếng đồng hồ để từ biệt thành phố đau thương này thế nhưng cô không muốn đi đâu cả.
Cô nhớ lại những nguyện vọng của mẹ, thế nhưng cô không nhớ được gì cả. Thật sự mẹ đã rời xa cuộc sống của cô quá lâu rồi.
Bạch Tô cũng không biết tại sao cô lại lên sân thượng của bệnh viện.
Cô ngồi ở ban công nhìn những người đi tới đi lui trong bệnh viện.
Có người ngập ngừng bước vào, có người rời khỏi nhưng cũng chẳng hoan hỉ. Đột nhiên cô cảm thấy bệnh viện là một nơi vô cùng sầu khổ.
Thế nhưng cô cũng chẳng muốn làm gì cả, chỉ yên lặng ngồi đó.
Gió trên sân thượng rất lớn, lúc Bạch Tô vừa mới lên thì vẫn còn bình thường, thế nhưng sau khi ngồi một lát thì cô cảm thấy hơi lạnh, cô vô thức co người lại.
Đúng lúc này bỗng nhiên có một chiếc áo được khoác lên trên người Bạch Tô.
Bạch Tô vô thức quay đầu lại, phát hiện ra đó là một người đàn ông mặc quần áo bệnh nhân của bệnh viện. Anh ta chậm rãi đi tới bên cạnh Bạch Tô sau đó cở áo khoác ra khoác lên người cô.
Anh ta có vẻ ngoài giống người lai châu Á, thế nhưng nét mặt giống với người châu Á nhiều hơn. Cao khoảng một mét tám, mũi cao, ánh mắt thâm trầm.
Mặc dù anh ta đang mặc quần áo bệnh nhân thế nhưng thần thái hoàn toàn không hề giống với một người đang bị bệnh.
Nói là giống người bình thường cũng không ngoa.
Thế nhưng dù sao anh ta cũng đang mặc quần báo bệnh nhân, Bạch Tô vẫn đối xử với anh ta như đối xử với một người bệnh nhân. Cô vội vàng cởi áo khoác ra sau đó trả lại cho anh ta, nói: “Anh là bệnh nhân, dù sao sức khỏe của tôi cũng tốt hơn anh, anh vẫn nên mặc áo vào đi.”
“Không cần.”
Người đàn ông chỉ bình thản nói ra hai chữ sau đó bắt đầu châm một điếuc thuốc.
“Là bệnh nhân thì tốt nhất đừng uống thuốc.”
Bạch Tô nhắc nhở.
Khóe miệng người đàn ông hơi cong lên nở một nụ cười, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Bạch Tô.
Anh ta lên tiếng: “Tôi không phải bệnh nhân.”
Bạch Tô kinh ngạc: “Không phải bệnh nhân mà mặc quần áo bệnh nhân sao?”
Người đàn ông kia khẽ cười, nụ cười có sức sát thương rất lớn, vô cùng ấm áp.
“Tôi nhập viện cùng bạn vì sợ cậu ấy cô đơn. Nhưng mà hôm nay bạn tôi qua đời rồi.”
Lúc người đàn ông nói tới đây, vốn dĩ đôi mắt đã u buồn sẵn nay càng trở nên u buồn hơn.
Bạch Tô không nhịn được mà thở dài: “Chắc anh buồn lắm nhỉ.”
Cô cũng đã trải qua cảm giác đó, lúc này cô cũng rất buồn.
“Cô có buồn không?” Người đàn ông nhìn Bạch Tô, ánh mắt quan sát cô.
Giống như anh ta biết chuyện xảy ra với Bạch Tô vậy.
Bạch Tô gật gật đầu, có buồn.
“Thực ra không cần buồn đâu. Chết chính là giải thoát.”
“Tại sao lại nói như vậy?”
Bạch Tô khó hiểu, cô lên tiếng hỏi người đàn ông đó. Anh ta hơi cong khóe miệng, nói: “Trước kia vì mưu sinh mà tôi đã từng làm sát thủ. Cầm tiền giết người. Lúc mới bắt đầu tôi rất ghê tởm công việc này, mỗi lần giết người xong cầm tiền cũng không thể mang đi tiêu được bởi vì trong lòng bất an. Nhưng mà tôi không thể không làm, tôi phải sống.”
“Sau đó, hình như tôi đã giết một người rất tốt, anh ta là bác sỹ, chữa bệnh cứu người. Lúc gần chết, anh ta hỏi tôi rằng anh ấy đã cứu nhiều người như vậy, anh ta đã làm gì sai, tại sao lại giết anh ta?”
“Anh ấy khiến tôi không thể xuống tay.”
Bạch Tô nhìn người đàn ông đó… cô chuẩn bị tinh thần nghe tiếp câu chuyện tì đột nhiên điện thoại của anh ta lại đổ chuông.
Anh ta nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, nói xin lỗi Bạch Tô sau đó xoay người nhận điện thoại.
Bởi vì anh ta đi rất xa thế nên Bạch Tô cũng không biết anh ta nhận điện thoại của ai.
Khi người đàn ông kia nghe điện thoại, anh ta gọi tên của đối phương trước: “Cô Mộ Vãn Vãn, đã lâu không liên lạc rồi.”