Bạch Tô nghe xong thì cảm thấy thật xấu hổ và giận bản thân mình.
Cô vội vàng ra chốt cửa để cánh cửa được khóa chắc chắn hơn…
Mặc dù mọi người đều đã trưởng thành hết rồi, có làm những chuyện này thì cũng là điều rất bình thường. Loại ham muốn thể xác của người lớn này ấy mà, cũng có thể lấy nó làm cái cớ để an ủi bản thân. Thế nhưng bây giờ… nghĩ đến việc đối phương là Phó Vân Tiêu, hơn nữa bây giờ Phó Vân Tiêu lại còn đang trong tình cảnh ấy… Bạch Tô càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thật quá đáng, cô chỉ muốn đập đầu chết quách đi.
Bạch Tô vội vàng đi vào nhà tắm mở vòi hoa sen lên. Cô muốn tắm rửa cho tỉnh táo lại thế nhưng càng tắm thì những hình ảnh hôm qua lại dần dần hiện lên trước mắt.
Càng nhớ lại cô lại càng hận bản thân mình.
Tại sao cô không hề có chút cảnh giác nào với ly rượu đó?
Bạch Tô thở dài ai oán sau đó lại ra sức kỳ cọ thêm một lần nữa.
Phó Vân Tiêu sẽ nghĩ thế nào về cô đây?
Lúc Bạch Tô nghĩ đến vấn đề này cô mới chợt nhận ra hình như mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Không được, cô phải mau chóng xua tan ý nghĩ này mới được.
…
Mộ Vãn Vãn bay từ thành phố A tới Mỹ. Lúc Mộ Vãn Vãn gõ cửa, rõ ràng là Phó Vân Tiêu chỉ vừa mới rời giường, trên người hắn chỉ khoác một chiếc áo ngủ sau đó ra mở cửa cho Mộ Vãn Vãn.
Sau khi nhìn thấy Mộ Vãn Vãn, ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên lạnh nhạt mà xa cách.
“Em còn đang mang bầu, tại sao lại chạy tới đây?”
Đương nhiên là để xem xem anh có cặp kè với phụ nữ ở bên ngoài không rồi!
Mặc dù trong lòng Mộ Vãn Vãn rất tức giận thế nhưng cô ta cũng không thể nói ra những lời này được. Cô ta chỉ nhẹ nhàng đi vào phòng, kéo rèm cửa ra để cho ánh sáng chiếu khắp căn phòng.
Trong phòng, chăn gối rất bừa bộn. Vừa nhìn đã biết chỉ một mình Phó Vân Tiêu thì không thể khiến chiếc giường lộn xộn như thế được.
Mộ Vãn Vãn cảm nhận được cơ thể mình vì tức giận mà đã bắt đầu run rẩy. Cô ta vội vàng đi vào phòng tắm thế nhưng không có gì cả!
Sau đó cô ta bắt đầu mở tủ quần áo và đi tìm ở những nơi đủ lớn mà có thể trốn được thế nhưng kết quả vẫn không thấy gì cả!
Rõ ràng Phó Vân Tiêu biết Mộ Vãn Vãn đang tìm gì thế nhưng hắn không hề lo lắng một chút nào cả. Phó Vân Tiêu để mặc cho Mộ Vãn Vãn lục tung cả căn phòng lên còn mình thì chậm rãi đi vào nhà tắm, mở vòi hoa sen lên sau đó bắt đầu tắm rửa.
Sau khi Phó Vân Tiêu tắm xong đi ra thì đã thấy Mộ Vãn Vãn đang ngồi ngay ngắn trên ghế.
“Vừa rồi em tìm cái gì?”
Ánh mắt của Phó Vân Tiêu rất bình thản. hắn hỏi Mộ Vãn Vãn.
Mộ Vãn Vãn nắm chặt tay, nụ cười trên gương mặt bỗng cứng đờ: “Đột nhiên anh qua Mỹ nên em nghĩ rằng anh có tình mới bên này. Muốn tới xem xem rốt cuộc là người phụ nữ quyến rũ đến mức nào.”
Mộ Vãn Vãn luôn nhìn chằm chằm vào Phó Vân Tiêu, cô ta muốn nhìn xem có thể tìm ra chút manh mối nào từ trên người hắn không.
Thế nhưng Phó Vân Tiêu không hề để tâm đến những lời nói đó của Mộ Vãn Vãn. Hắn cầm áo khoác lên sau đó bắt đầu mặc quần áo. Lúc cài cúc áo sơ mi hắn mới quay đầu lại nhìn Mộ Vãn Vãn.
“Từ trước đến nay em vẫn luôn thông minh và hiểu chuyện mà.”
Đừng có làm những chuyện ngu xuẩn như thế này.
Mặc dù câu nói phía sau Phó Vân Tiêu không có nói ra thế nhưng Mộ Vãn Vãn hoàn toàn hiểu được hắn đang muốn nói gì.
Gương mặt cô ta lập tức đỏ ửng lên, Mộ Vãn Vãn vội vàng tiến lên khoác tay Phó Vân Tiêu sau đó lên tiếng giải thích: “Em… sau khi mang thai thì cứ lo được lo mất.”
Phó Vân Tiêu chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên nhìn đồng hồ sau đó nói với Mộ Vãn Vãn một câu: “Đã không còn sớm nữa rồi, anh còn phải đi gặp khách hàng. Để anh kêu Lâm Đạt đặt vé máy bay đưa em về nước.”
“Vân Tiêu, em muốn ở bên cạnh anh.”
Mộ Vãn Vãn kéo lấy tay Phó Vân Tiêu rồi đi theo phía sau hắn. Cô ta ngẩng đầu nhìn Phó Vân Tiêu một cách chăm chú, thậm chí trong ánh mắt còn có chút đáng thương.
Ánh mắt của Phó Vân Tiêu dừng lại trên người Mộ Vãn Vãn, thế nhưng chỉ có vài giây hắn lại khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước.
Lúc lên tiếng Phó Vân Tiêu lại nói: “Vãn Vãn, anh vẫn thích em đặt hết tâm tư vào công việc như trước kia hơn. Anh biết em có lý tưởng nghề nghiệp, không cần vì anh mà hy sinh lý tưởng của em.”
Nói xong Phó Vân Tiêu liền bỏ tay Mộ Vãn Vãn ra sau đó chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng Mộ Vãn Vãn lại trở nên kích động, cô ta chạy theo kéo lấy tay Phó Vân Tiêu, ôm lấy Phó Vân Tiêu. Lúc Mộ Vãn Vãn lên tiếng, bởi vì kích động mà giọng nói cũng trở nên run rẩy.
“Em tình nguyện từ bỏ lý tưởng của mình vì anh. Em đã biết em sai rồi, tại sao khi em quay đầu lại anh lại không cho em một cơ hội vậy? Vân Tiêu.”
Giọng nói của Mộ Vãn Vãn rất thành khẩn.
Mặc dù Phó Vân Tiêu không quay đầu lại thế nhưng hẵn vẫn cảm nhận được nước mắt của Mộ Vãn Vãn đã thấm đẫm vào lưng áo.
“Trước kia em ra sức dành thời gian cho sự nghiệp, không ngừng cố gắng là bởi vì em muốn bản thân mình xứng với anh, muốn gả cho anh một cách đàng hoàng. Thế nhưng bây giờ… em hối hận rồi. Nếu như cái giá phải trả cho thành công trong sự nghiệp là mất đi anh vậy thì em không cần những thứ đó nữa.”
Lúc Mộ Vãn Vãn nói tới đây đã khóc không thành tiếng nữa.
Tiếng khóc chỉ rấm rứt đứt quãng, cô ta sụt sịt nói: “Em yêu anh. Từ trước tới nay em chưa từng cảm thấy yêu anh em sẽ đau khổ như thế này. Trước kia anh đã từng nói cho dù có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn luôn ở bên cạnh em.”
“Trước kia anh cưới Bạch Tô là do em bỏ đi. Bây giờ em dã quay lại rồi, anh trao lại trái tim cho em lần nữa có được không?”
Từ trước tới nay Phó Vân Tiêu chưa từng thấy Mộ Vãn Vãn khóc nhiều đến như vậy. Cô ta khóc nhiều tới nỗi cả cơ thể đã run rẩy cả lên.
Lúc này Phó Vân Tiêu mới xoay người lại ôm Mộ Vãn Vãn trước ngực, đưa tay ra vỗ về an ủi cô ta.
Thế nhưng Mộ Vãn Vãn vẫn đứng yên trong vòng tay của Phó Vân Tiêu, không hề có ý định buông ra. Cô ta nghiêm túc nói với hắn: “Bây giờ chũng ta đã có em bé, có anh, có em, có tình yêu. Như thế là đã có thể trở thành một gia đình tràn ngập tình yêu rồi.”
Nhưng lời này làm cho Phó Vân Tiêu cảm thấy mình là một thằng vô cùng khốn nạn.
Trước kia Phó Vân Tiêu không bao giờ để cho Mộ Vãn Vãn phải rơi một giọt nước mắt nào cả.
Thế nhưng bây giờ hắn lại có thể nhẫn tâm để cô ta khóc như thế này, Phó Vân Tiêu cũng không hiểu tại sao.
Vì thế Phó Vân Tiêu nhẹ nhàng an ủi Mộ Vãn Vãn, đồng ý với ý muốn của cô ta: “Được. Chúng ta về nhà thôi.”
Hắn phải về thành phố A cùng với cô ta.
…
Bạch Tô cẩn thận trốn sau cửa để quan sát động tĩnh bên ngoài. Cô muốn đợi Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn rời đi rồi mới ra ngoài.
Thế nhưng lúc này lại có điện thoại từ bệnh viện gọi tới: “Cô Bạch, phiền cô tới bệnh viện ngay một chuyến. Hình như mẹ cô đã tỉnh lại rồi.”
Bạch Tô nghe xong liền cảm thấy vô cùng kích động.
Cô vội vàng đặt điện thoại xuống sau đó lập tức dẫn Bạch Tiểu Bạch ra khỏi cửa.
Thế nhưng thật trùng hợp. Cô vừa mới ra ngoài thì đụng phải Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn cũng đang ở trước cửa.
Bạch Tô vô cùng bối rối.