Bạch Tô ngồi ở bên cạnh nhìn Phó Vân Tiêu, gương mặt hiện lên nụ cười đầy khiêu khích.
Bởi vì cô cảm thấy sau khi mình gửi tấm ảnh kia đi thì Mộ Vãn Vãn nhất định sẽ tới đây nhanh như một cơn gió, vì thế cô cũng không vội.
Ở phía sau lưng cô có một dòng suối nho nhỏ, ánh trăng chiếu rọi xuống mặt nước khiến khung cảnh trở nên lung linh hơn bao giờ hết. Bạch Tô bước tới ngồi lên một hòn đá ở bên cạnh dòng suối.
Sau khi Bạch Tô không thèm để ý tới Phó Vân Tiêu nữa, hắn không thể chấp nhận được việc một người phụ nữ có thể hoàn toàn xem nhẹ hắn.
Vì thế Phó Vân Tiêu chuẩn bị đi tới chỗ Bạch Tô.
Cũng đúng lúc này, một người làm từ phía xa vội vã bước về phía Phó Vân Tiêu, nói với hắn: “Cậu Lương đang đợi anh, có một số việc cần bàn bạc ạ.”
Phó Vân Tiêu liếc qua Bạch Tô, mặc dù có chút không muốn nhưng vẫn gật đầu với người làm sau đó rời đi.
Bạch Tô thấy Phó Vân Tiêu đã đi được một đoạn khá xa rồi thì cô nhanh chóng đứng dậy sau đó đi về phía căn phòng. Nhưng mà bước chưa được mấy bước đã có một người làm gọi giật Bạch Tô lại.
“Hoa sen ở vườn Tây nở rồi, buổi tối mà thưởng hoa sen đúng là vẻ đẹp say đắm lòng người. Bạch Tiểu Bạch cũng đang nô đùa ở bên đó, thế nhưng vẫn sợ có chút nguy hiểm thế nên cô Bạch vẫn nên mau qua đó coi thử xem thế nào.”
Bạch Tô nghi hoặc nhìn người làm.
Thế nhưng cô cũng không hỏi nhiều, chỉ vội vã đi theo người làm tới vườn Tây.
Lúc đi đến cửa vườn Tây, người làm chỉ tay vào bên trong nói: “Cô Bạch, cô tự đi vào nhé. Tôi vẫn còn một số việc phải làm.”
Bạch Tô gật gật đầu, sau khi người làm rời khỏi đó cô mới đi vào phía trong.
Ánh trăng buổi đêm mát rượi, trong vườn Tây cũng không lắp nhiều đèn thế nhưng nhờ ánh trăng mà cũng không cảm thấy tối tăm chút nào cả.
Nhưng mà Bạch Tô nghĩ rằng nếu như hoa sen thật sự đã nở thì có thể ngửi được hương hoa. Thế nhưng cô không hề ngửi thấy.
Mà càng đi sâu vào bên trong dường như ánh đèn cũng không có tác dụng gì cả.
“Tiểu Bạch? Đừng chơi ở đây nữa, đi thôi. Chúng ta ra chỗ sáng sáng chơi đi.”
Bạch Tô vừa đi vừa gọi tên của Bạch Tiểu Bạch thế nhưng không có tiếng trả lời.
Bạch Tô còn chưa tới hành lang ngắm hoa thì đột nhiên nghe thấy một tiếng “bùm” ở phía xa xa.
Bạch Tô thót tim, cô nhanh chân bước về phía hành lang.
Bạch Tô đi trên hành lang dài, thậm chí còn sải nhanh bước chân để tìm kiếm Bạch Tiểu Bạch. Chiếc hành lang này có vẻ trông rất chắc chắn, những hành lang mà trước kia cô từng đi cũng chẳng có vấn đề gì. Thế nhưng khi cô vừa đặt chân xuống một ván thì bỗng dưng nghe thấy tiếng cọt kẹt, chưa kịp phản ứng thì cô đã ngã xuống hồ nước.
Bạch Tô không biết bơi, thêm cả hồ sen này toàn bùn là bùn thế nên cô chưa kịp kêu lên đã bị sặc nước rồi.
Vốn dĩ Phó Vân Tiêu đi theo người làm vào trong thế nhưng dường như lần này tên người làm kia cố ý đi nhanh hơn thì phải. Phó Vân Tiêu rất cao, dựa vào ưu thế chiều cao của hắn thì bước đi đã rất nhanh so với người khác rồi thế nhưng bây giờ lại tương đương với tên người làm kia.
Phó Vân Tiêu đột nhiên đứng yên tại chỗ không đi nữa!”
Hắn thấp giọng hỏi một câu: “Anh Vân Trạm đang ở đâu?”
Đối phương trả lời: “Rạp hát.”
Phó Vân Tiêu giương đôi mắt chim ưng nhìn chòng chọc đối phương như đang nhìn con mồi.
Dọa đối phương sau khi trả lời xong lập tức phải nuốt nước bọt.
Phó Vân Tiêu lập tức xoay người, vừa đi về dòng suối lúc nãy vừa gọi điện cho Lương Vân Trạm: “Tại sao vừa rồi người làm của anh lại tới bảo tôi qua tìm anh thế? Bây giờ có việc gì sao?”
Vốn dĩ Lương Vân Trạm đang chơi cùng Lương Giản Ý, vừa nghe thấy Phó Vân Tiêu nói vậy thì gương mặt đột nhiên trở nên nghi hoặc.
“Anh tìm cậu?”
Chính câu hỏi đầy nghi hoặc đó đã khiến Phó Vân Tiêu cảm thấy có gì đó không đúng. Phó Vân Tiêu hỏi thêm một câu: “Bạch Tô có ở cùng anh không? Bạch Tiểu Bạch có đang chơi với anh không?”
“Tiểu Bạch đang chơi lego.”
“Bạch Tô không ở chỗ anh à?”
Phó Vân Tiêu không phải là người có giác quan thứ sáu hay gì cả mà chỉ là hỏi Bạch Tô với Bạch Tiểu Bạch theo bản năng mà thôi.
Thế nhưng sau khi nghe câu trả lời của Lương Vân Trạm, nhịp tim của Phó Vân Tiêu bỗng trở nên nhanh hơn một chút.
Sao hắn lại lo lắng cho Bạch Tô như thế này?
Lúc Phó Vân Tiêu trở lại nơi mà hắn và Bạch Tô đứng lúc nãy đã không thấy bóng dáng của cô đâu nữa rồi!
Hắn cũng chưa cúp máy mà hỏi Lương Vân Trạm một câu: “Trong vườn của anh có nơi nào nguy hiểm ít người tới không?”
Lương Vân Trạm nghe ngữ của Phó Vân Tiêu xong cũng không dám nói giỡn nữa mà trả lời luôn: “Vườn Tây. Anh vừa cho người qua đó tu sửa lại thế nhưng không ai đi cả, bởi vì loại hoa sen mà anh trồng vẫn còn chưa nở.”
“Vâng.”
Phó Vân Tiêu nói xong câu đó liền cúp điện thoại. Ở bên kia đầu dây Lương Vân Trạm lập tức nhận ra có gì đó không đúng.
“Bạch Tô?”
Bạch Tô vùng vẫy một hồi. Mặc dù cô có thể nghe thấy Phó Vân Tiêu gọi tên mình một cách rõ ràng thế nhưng cô đã không còn sức lực để trả lời nữa rồi.
Dường như Phó Vân Tiêu chỉ dựa vào trực giác của mình mà nhảy xuống nước. Lặn phía dưới nước, hắn căng mắt ra nhìn xung quanh, sau một lúc thì cũng nhìn thấy Bạch Tô. Phó Vân Tiêu vội vàng bơi về phía cô.
Sau khi ôm được Bạch Tô thì cô đã rơi vào hôn mê. Lúc Phó Vân Tiêu làm hô hấp nhân tạo cho cô thì nhìn thấy xa xa Lương Vân Trạm đang dẫn người tới.
Bởi vì Bạch Tô bị sặc nước nên khi lấy lại được ý thức cũng vẫn còn rất yếu.
Lúc Vương Tiểu Đồng tới nơi cô chỉ có thể nói với Phó Vân Tiêu một câu: “Mau bế cô ấy lên xe rồi tới bệnh viện!”
Vương Tiểu Đồng vừa dứt lời thì Phó Vân Tiêu đã bế Bạch Tô lên. Mặc dù Mộ Vãn Vãn đang đứng ngay bên cạnh thế nhưng Phó Vân Tiêu cũng chẳng hề quan tâm. Lúc bế Bạch Tô, sắc mặc của Phó Vân Tiêu trông vô cùng lo lắng, từ trước tới nay chưa ai nhìn thấy hắn lo lắng như thế cả.
Phó Vân Tiêu đi một mạch tới Bệnh viện số 1, khi tới phòng cấp cứu thì bị chặn ở bên ngoài.
Khi tất cả mọi người đều đã đến nơi, Phó Vân Tiêu nhìn Lương Vân Trạm, đôi mắt giống như con báo tràn đầy tức giận: “Chuyện này anh điều ra rõ ràng cho tôi!”
Hắn không tin Bạch Tô lại vô duyên vô cứ đi tới một nơi vừa tối tăm lại nguy hiểm như thế, lại còn tự mình ngã xuống nước!
Hắn vừa mới nói ra câu nói, cả đám người bị dọa đến run rẩy.
Thẩm Mạc Bá đứng ở bên cạnh, không hài lòng nhắc nhở mọi người một câu: “Hành lang đó có một tấm ván hơi lỏng lẻo, không cẩn thận ngã xuống nước cũng là chuyện bình thường. Vân Tiêu, anh xem Vãn Vãn lo lắng cho anh như thế, cảm xúc bây giờ của anh có chút quá đáng rồi đó!”
Thẩm Mạc Bá nhìn bộ dạng lúc này của Phó Vân Tiêu, hắn ta cũng không khống chế được cảm xúc của mình mà nói ra những lời đó.
Ánh mắt lạnh lẽo của Phó Vân Tiêu nhìn vào chiếc áo của Thẩm Mạc Bá: “Cậu thấy như thế nào thì mới không quá đáng?”