“Thật có lỗi, vừa nãy là tôi sai rồi.” Nàng nhanh chóng nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn tú của người thanh niên kia, trước khi đối phương mở miệng đã đẩy cửa xe ra.
“Chờ một chút.” Đối phương nháy mắt mở miệng trước khi nàng bước ra cửa xe.
Tóc nàng hơi rối một chút, đã bị gọi là bà cô, tiểu tử này nói chuyện không tốt lắm, nàng đã được thưởng thức, hiện tại nàng lên nhầm xe, không chừng hắn còn nói nàng là ngu ngốc linh tinh đi.
Nàng cũng không để ý đến hắn, chân phải bước ra ngoài xe chuẩn bị xuống, ai ngờ động tác của đối phương còn nhanh hơn, giành xuống xe trước, khuôn mặt tuấn tú áp lại gần nàng, mở cửa sổ bên cạnh ra, đôi môi cong lên tạo thành nụ cười làm người ta hoa cả mắt.
“Không phải em nói đang vội sao, vẫn là nhường cho em đi.”
Nàng hoàn toàn ngây ngẩn cả người, tiểu tử này thay đổi cũng quá nhanh đi.
Hai hàng lông mày thanh tú của hắn nhướng lên, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt bí ẩn, tiện đà thay nàng đóng cửa xe lại, xe chạy đi trong nháy mắt, nàng chỉ nghe thấy vài câu thoáng qua.
“Anh nói rồi… Sẽ… Gặp lại…”
****
Bốn phía vang lên tiếng ghế chạm nhau, Mân Huyên đột nhiên bừng tỉnh lại, thì ra đã tan học. Nàng lắc lắc đầu vẫn, vẫn còn choáng váng, ôm sách vở đứng lên, sáng nay uống hai viên thuốc cảm mạo, giờ vẫn còn mệt mỏi rã rời, cảm thấy buồn ngủ, hai giờ học sáng nay căn bản không nghe vào.