Nàng kéo lê thân mình mệt mỏi đi đến một quảng trường trống trải, xinh đẹp, chọn một chiếc ghế đá ngồi xuống.
Nơi đây thật náo nhiệt, từng khuôn mặt tràn đầy tươi cười, tựa như phía sau đều là hạnh phúc cùng vui vẻ.
Đột nhiên nàng cảm thấy thế giới của mình là một mảnh u ám, tiếng cười đùa vui vẻ bên tai cách nàng thật xa quá, không biết một năm dài đằng đẵng sau này có thể vượt qua như thế nào.
“Cô gái… Cô gái ơi…”
Tiếng gọi cắt ngang suy nghĩ của nàng, ngẩng đầu, một lão bá trung niên tươi cười, chỉ chỉ vào chỗ trống bên cạnh nàng. “Cô gái trẻ, bên cạnh cháu không có người sao? Bác muốn ngồi chỗ này nghỉ ngơi một lúc.”
Nàng lắc đầu, lễ phép cười: “Lão bá, bác ngồi đi, nơi này không có người ngồi.”
“Ha ha… Được, cám ơn cháu.” Lão bá cười cười, ngồi xuống ghế.
Nàng đem ba lô đặt trên đầu gối, cúi đầu gảy ngón tay, hành lý của nàng ở Lăng trạch rất ít, không cần nửa giờ có thể thu thập xong, tính toán một chút, nàng quyết định ngồi ở chỗ này giết thời gian, sau đó tiến vào nơi kia trước ba giờ.
Lơ đãng quay đầu, thấy lão bá đang mỉm cười nhìn nàng, nàng kinh ngạc một chút: “Lão bá, bác có việc gì sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!