Đột nhiên, di động trong túi cô vang lên. Nghe điện thoại xong, cô nhìn hắn một cái, sau đó lại nhìn Tiểu Lạc Lạc rồi khép di động lại.
Cô chu môi, vui vẻ nhìn hắn “Chính Vũ hẹn cả gia đình mình chiều nay đi công viên, đi không?”
Hắn nhún vai, thản nhiên cười “Em đồng ý rồi còn gì. Anh nghe thấy rồi.”
“Nhưng anh vẫn là người quyết định. Nếu anh nói không đi, em sẽ không đi.” Cô đi đến gần, nép vào trong lòng hắn, giọng nũng nịu “Chính Vũ nói sẽ đưa Chỉ Dao và hai đứa bé sinh đôi đi, còn chúng mình sẽ đưa Tiểu Lạc Lạc đi… Chỉ cần nghĩ đến đó thôi, em đã thấy thật ấm áp….”
Hắn hiểu rất rõ tâm tư của cô, nhéo nhéo mũi cô, trong mắt tràn ngập sủng nịch “Chỉ giỏi tiền trảm hậu tấu. Vậy theo ý em đi!”
“Vâng, cám ơn ông xã!” Cô kiễng chân, hôn kêu một cái lên má hắn.
Hắn mỉm cười gian xảo “Vẫn chưa đủ.”
Cô đờ người, còn chưa kịp tiêu hóa câu nói của hắn, đôi môi đã bị hắn chiếm lấy. Hắn say đắm hôn cô, càng lúc càng nhiệt tình, đầu lưỡi trêu đùa triền miên trong khoang miệng cô lưu luyến không rời.
Mãi đến khi Doãn Lạc Hàn cảm giác bàn tay mình mát mát, hắn mới buông tha chohư cô. Cúi đầu nhìn mu bàn tay có vài giọt nước trong suốt, lại ngẩng đầu nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Lạc Lạc đang chảy dãi, Doãn Lạc Hàn không khỏi phá lên cười “Xem ra tiểu tử này đang ghen tị!”
“Cái gì?” Cô mở to mắt, đến khi hiểu ra ý hắn thì cũng bật cười theo.
Đúng lúc này, một nữ hầu đi tới “Thiếu gia, thiếu phu nhân, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Cô nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ. Nghĩ đến buổi chiều cả hai gia đình sẽ cùng tới công viên, cô lại hưng phấn, kéo tay hắn đi vào phòng ăn.
“Để em bế con cho!” Vừa vào đến phòng ăn, cô theo thói quen định đón lấy Tiểu Lạc Lạc trong tay Doãn Lạc Hàn, không ngờ hắn lại lắc đầu “Huyên, em nói đúng, từ nay về sau anh phải cố gắng gần gũi Tiểu Lạc Lạc, bồi đắp tình cảm cha con. Để anh cho con ăn.”
Cô kinh ngạc nhìn hắn “Anh chắc chứ? Anh sẽ cho con ăn thật sao?”
“Đừng coi thường anh.” Hắn nhéo má cô “Một tập đoàn lớn anh còn quản lý được, nữa là cho một tiểu tử ăn. Em đợi mà xem anh cho con ăn thế nào đây!”
“Được rồi.” Cô mím môi cười trộm một chút “Càng tốt thôi, em có thể nhàn nhã ăn cơm trưa!”
Chừng mười phút sau, nhìn hắn luống cuống tay chân, cô cố nhịn lắm mới không cười phá lên. Hắn bón cho con miếng cháo đầu tiên, vừa bón vào miệng, đang định ngẩng đầu đắc ý với cô, Tiểu Lạc Lạc đã nhè ra. Miếng thứ hai, còn chưa kịp bón vào miệng, Tiểu Lạc Lạc đã trớ ra, hắn lại vội vàng rút khăn giấy lau miệng cho con.
Miếng thứ ba cũng không tránh khỏi tình cảnh của hai miếng trước đó. Lúc này, cô đã không thể nhịn được nữa, cười khúc khích “Hàn, Tiểu Lạc Lạc còn nhỏ, chỉ cần bón một nửa thìa cháo là được, không cần phải một thìa đầy đâu.”
Hắn hơi đỏ mặt, làm theo lời cô, quả nhiên Tiểu Lạc Lạc ngoan ngoãn nuốt cháo, ăn rất ngon lành.
Lúc đó, cô cũng vừa ăn xong, vội chạy sang phía bàn của hắn và Tiểu Lạc Lạc “Tiểu Lạc Lạc, ngoan nào, để mẹ bế cho bố ăn cơm.”
Vừa nghe thấy giọng nói dịu dàng quen thuộc của mẹ, khuôn miệng nhỏ xinh của Tiểu Lạc Lạc liền nở nụ cười, không ngừng bi bô “Mẹ… mẹ…”,
Cô cười hì hì, bế Tiểu Lạc Lạc lên “Tiểu Lạc Lạc thật đáng yêu, mẹ yêu, mẹ yêu……”
Tiểu Lạc Lạc tròn mắt nhìn cô một lát, sau đó mí mắt càng lúc càng sụp xuống, cuối cùng chìm vào giấc ngủ ngon lành.
“Xem ra sau này anh nhất định phải chơi với con nhiều hơn.” Hắn nhìn gương mặt dễ thương đang ngủ của Tiểu Lạc Lạc, đăm chiêu nói một câu.
Nghe ra sự thất bại trong giọng nói của hắn, cô lắc đầu an ủi “Hàn, anh đúng là ông bố tốt! Còn nhiều thời gian mà, lần đầu tiên như vậy, nhưng dần dần Tiểu Lạc Lạc sẽ quen anh ngay thôi!”
Hắn suy nghĩ một lát, cảm thấy lời cô nói có lý, lúc này lông mày của hắn mới giãn ra, hắn vui vẻ cúi đầu ăn cơm.
Hắn vừa ăn được một miếng, dường như chợt nghĩ ra chuyện gì, lại ngẩng đầu hỏi cô “Huyên, em muốn ăn bít tết không?”
“Anh làm sao?” Cô mừng rỡ hỏi lại “Chỉ cần là do anh làm, em rất thích.”