“Từ trước tới giờ chị chưa bao giờ muốn tranh giành với em cái gì, sao em lại có thể nghĩ như vậy?” Mân Huyên nhìn Ngải Phù, cảm thấy không thoải mái, trước kia Ngải Phù chỉ là có chút kiêu ngạo ương ngạnh, không ngờ bây giờ lại trở nên cực đoan như vậy.
“Còn nói nữa! Lăng Mân Huyên!! Chị cũng thật giỏi giả bộ đấy, một mặt thì lén lút qua lại với đàn ông, một mặt lại tỏ vẻ thanh cao thuần khiết, thật đúng là không biết xấu hổ……”
Ngải Phù càng lúc càng nói khó nghe, biết không thể thuyết phục được, Mân Huyên kéo ghế chạy ra khỏi quán, cũng không quay đầu nhìn lại.
Nàng chạy cách quán khá xa, thở dốc….. Nhìn lại thấy Ngải Phù đuổi theo không kịp ở phía sau cũng đang thở như nàng. Nàng thật không hình dung nổi, nếu Ngải Phù đem chuyện của nàng nói cho mọi người biết….. hậu quả thật không lường trước được……
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi lo lắng, dựa vào cột đèn đường. Làm sao bây giờ…….? Hiện tại phải làm sao chứ? Hay là thương lượng với Ngải Phù…… giữ kín chuyện này……….
Không, không thể, nàng hiểu Ngải Phù, cô ấy được thúc thúc bao che và dung túng từ nhỏ, rất ương bướng. Chỉ cần Ngải Phù đã muốn cái gì, mặc kệ người khác nói gì nàng cũng đều sẽ không nghe.
Ngải Phù hiện tại đang nổi giận, chỉ có thể chờ nàng bình tĩnh sau bàn lại vậy……. Nàng lắc đầu thở dài, xoay người hướng tạp chí xã tiến đến.
Cả buổi trưa nàng đều lo sợ không thôi, sợ Ngải Phù sẽ làm chuyện gì, cho tới khi nhìn đồng hồ máy tính báo năm giờ, nàng chộp lấy túi xách, chào Kỉ Tích Vân ở lại tăng ca một tiếng, chạy ra khỏi văn phòng, vội vàng đáp thang máy.
Chính Vũ nói muốn tới đón nàng, khi thang máy sắp xuống đến lầu một, nàng vỗ ngực, làm hít sâu vài cái… Là nàng có lỗi với hắn, hôm nay vô luận thế nào cũng phải cứng rắn quyết tâm chia tay, sau đó hắn muốn đánh nàng hay mắng nàng, nàng cũng sẽ đều không oán hận. Nàng thầm nghĩ nếu hắn biết chân tướng mọi chuyện, hắn cũng sẽ đề nghị chia tay thôi.
Hắn sở dĩ ở lại Trung Quốc là vì nàng, hoàn toàn là vì nàng, sau chuyện này chắc hắn sẽ không tiếp tục ở lại mà sẽ quay về Hàn Quốc, cứ như vậy, có lẽ hắn vĩnh viễn cũng không biết nàng đã làm chuyện có lỗi với hắn, tổn thương nàng dành cho hắn hẳn sẽ là thấp nhất có thể…..
Trước mắt đây là việc duy nhất nàng có thể làm, chỉ mong hắn có thể hiểu được của tâm ý của nàng.
Nàng bước nhanh ra ngoài, nhìn quanh tìm xe Chính Vũ, tâm tình rối loạn, nhưng nàng chẳng thấy gì. Đang giờ tan tầm cao điểm, có lẽ Chính Vũ còn trên đường.
Nàng cầm túi xách, kiên nhẫn chờ đợi, thời gian chậm rãi trôi qua, nửa giờ sau, nàng vẫn là không thấy chiếc xe quen thuộc, nghĩ đến việc hắn vẫn thường xuyên chờ nàng, dù sao hôm nay nàng cũng không có việc gì, chờ hắn một chút cũng không sao.
Sắc trời tối dần, hai chân mất dần cảm giác vì lạnh, nàng chà chà chân, duỗi ra lại co vào, lấy điện thoại nhìn đồng hồ, đã qua hai giờ rồi mà vẫn không thấy Chính Vũ đâu…
Nàng lấy điện thoại bấm dãy số điện thoại của hắn, lại nghe thấy tiếng nói “Không liên lạc được….”, nàng ngẩng đầu xung quanh, ngoài một hai người trực đêm đã sớm không còn ai.
Rất có khả năng Chính Vũ bộn bề nhiều việc nên quên hẹn, chắc 1 hồi sau hắn sẽ gọi lại khi thấy cuộc gọi nhỡ của nàng, đến lúc đó gặp mặt cũng không muộn……….. Nghĩ như vậy, nàng cất bước đi.
Hơn mười phút sau, nàng về tới dưới căn hộ, ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà cao tầng trước mắt, nàng khẽ nheo mắt, đến tầng mười bảy thì dừng lại, ngó sang cái cửa sổ thứ hai, đèn sáng, như vậy chứng tỏ hắn đã về.
Nhớ tới hắn nói yêu cầu nàng nấu bữa tối, nàng xoay người lại, chạy tới trung tâm thương mại.
Bốn mươi phút sau, nàng mang theo túi nguyên liệu đã mua trở lại căn hộ, túi plastic trong tay quá nặng, nàng cứ chuyển từ tay này qua tay kia.
Đến cửa, nàng đang tìm thẻ quẹt thì đột nhiên cửa mở ra , Doãn Lạc Hàn xuất hiện ở trước mặt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!