Mân Huyên trừng to mắt, không thể tưởng tượng nàng bị Chỉ Dao lừa. Nếu không phải Chỉ Dao thốt ra câu nói kinh hãi thế tục kia, nói là muốn cùng người khác gắn bó cả đời, nàng sẽ không bị lôi kéo đi nghe cái gì mà diễn thuyết, cũng sẽ không gặp lại Doãn Lạc Hàn, rồi bây giờ cũng không phải ngồi chỗ này cúi đầu chột dạ, xấu hổ vạn phần.
Mân Huyên muốn thầm oán Chỉ Dao vài câu, nhưng lời nói đến đầu môi lại không thốt ra được. Chỉ Dao luôn đơn thuần, không có tâm nhãn, dụ nàng đến cũng chỉ vì có ý tốt muốn giới thiệu vị hôn phu với bạn thân.
Chỉ Dao ngừng thở, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Mân Huyên rơi vào trầm lặng: “Mân Mân, cậu đang giận tớ sao?”
“Không có. Cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Mân Huyên vui vẻ ra mặt, nhẹ nhàng điểm nhẹ chóp mũi Chỉ Dao, vài tia oán giận trong lòng cũng bốc hơi không còn dấu vết.
“Vậy là tốt rồi.” Chỉ Dao nhẹ nhõm, nhìn thẳng Doãn Lạc Hàn đang nhấp rượu phía đối diện: “Mân Mân, hôm nay lần đầu tiên thấy Lạc ca ca, cảm thấy anh ấy thế nào? Anh ấy có điểm gì hấp dẫn cậu?”
Thình lình Chỉ Dao hỏi một câu kì quái như thế, Mân Huyên thiếu chút nữa thì sặc nước miếng. Nhất thời nàng không biết nói cái gì cho tốt. Nếu nói anh ta tốt lắm hoặc mấy câu linh tinh, rơi vào lỗ tai Doãn Lạc Hàn sẽ thành nàng bị vẻ anh tuấn nhiều tiền của hắn mê hoặc, mà hắn cũng cho nàng là kẻ nông cạn, hám tiền. Mà nếu nói Doãn Lạc Hàn bình thường, Chỉ Dao nghe xong sẽ mất hứng.
Cho nên đây đúng là một vấn đề đau đầu, Mân Huyên ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng chỉ biết lập lờ nước đôi: “À, Chỉ Dao, ánh mắt của cậu tốt lắm.”
Vừa dứt lời, nàng đã cảm thấy cặp mắt sâu không đáy đối diện càng trở nên sâu sắc mà sắc bén, toát ra vẻ âm trầm lạnh lùng. Nàng nói câu đó không hẳn là khen tặng, người bình thường nghe dù sẽ không vui vẻ cười to, nhưng cũng không đến mức nhìn nàng như muốn ăn sống nuốt tươi như vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!