Chương 38.
Buổi tối cuối tuần, Lục Vãn liều mạng học tiếng Pháp trình độ sơ cấp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi lấy lại tinh thần thì thời gian đã qua 12 giờ.
Bên ngoài trời tối đen, trong tiểu khu đã không có mấy nhà còn sáng đèn, lúc này cô mới rửa mặt đi ngủ.
Mới 6 giờ sáng hôm sau Lục Vãn đã tỉnh giấc, bởi vì thiếu ngủ nên cô cụp mắt, khuôn mặt hơi mệt mỏi.
Bạn nam ngồi phía trước quay đầu lại: “Mới sáng sớm đã không có sức sống. Cậu lén lút học tập chăm chỉ sau lưng mọi người, quá tâm cơ.”
Lục Vãn: “...”
Lén lút? Những phát biểu của người anh em đeo kính này thường xuyên khiến cô có xúc động muốn đánh người.
Haley cầm lấy cây quạt nhỏ, vừa quạt cho Lục Vãn vừa nói: “Mặc kệ cậu ta, nhưng Lục tổng à, cậu thật sự phải tiết chế nha. Ngày hôm qua có mười mấy bạn học đến nhà cậu làm khách cũng quá khoa trương rồi. Mặc dù cậu rất khỏe nhưng tốt nhất vẫn nên giải quyết từ từ thôi, sức khỏe là quan trọng, tương lai còn dài.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Vãn: “...”
Bạn học xung quanh đều dỏng tai nghe, tò mò không biết có phải Lục Vãn thật sự lén lút học tập hay không, dù sao thì bình thường ở trường, cô có vẻ không chăm chỉ lắm.
Sau đó... bạn học đang chuẩn bị học hỏi kinh nghiệm lộ ra vẻ mặt con mẹ nó.
Đây là cái quỷ gì vậy? Thật không hổ danh là Haley!
Đường hiểm như vậy mà cũng có thể lái xe* ư?!
*Ý là suy nghĩ khác người, suy nghĩ bất ngờ, quanh co.
Mới sáng sớm, không chịu báo trước gì cả mà bánh xe đã nghiền lên mặt mình rồi...
Lục Vãn che trán, cao giọng nói: “Tối hôm qua mình học bài, mình học bài! Học bài!”
Bởi vì giọng nói kia hấp dẫn lực chú ý, hơn một nửa bạn học quay đầu lại.
Bọn họ nhìn về phía Lục Vãn với ánh mắt cực kì kinh hoảng.
Trời đất, Lục tổng liều mạng như vậy sao? Vậy mấy người rác rưởi như bọn họ có tư cách gì để chơi?
Không khí trong lớp bỗng trở nên khẩn trương.
Lâm Niệm Niệm thu lại tầm mắt, ngồi ngay ngắn, vẻ mặt phức tạp, giọng nói khẽ khàng: “Bạn học Lục Vãn thật chăm chỉ, đáng tiếc mình phải đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi vào các buổi tối cuối tuần, nếu không mình cũng muốn tĩnh tâm học tập.”
Vu Soái nghe thấy thì giật mình, vội vàng an ủi cô ta: “Cậu đã rất giỏi rồi, đừng nghĩ nhiều.”
Lâm Niệm Niệm cười khan: “Mình không nghĩ nhiều, mình chỉ hâm mộ cậu ấy mà thôi, không phải lo lắng về bất cứ điều gì, thôi, mình không có chuyện gì nên nghĩ vu vơ ấy mà, cậu không cần phải lo lắng.”
Vu Soái rất xúc động, Niệm Niệm thật sự quá lương thiện.
Lại nhìn Lục Vãn, rõ ràng cậu ta có tất cả nhưng còn muốn nhằm vào người có hoàn cảnh tệ hơn rất nhiều như Lâm Niệm Niệm.
“Cậu suốt ngày suy nghĩ cho người khác thôi.”
Lâm Niệm Niệm cười lắc đầu, không lên tiếng nữa, cúi đầu tiếp tục học từ đơn.
Nhìn cô ta như vậy, Vu Soái và mấy bạn nam bên cạnh càng thêm bất mãn.
Lần trước thua cược, đáng lẽ chỉ cần quét dọn hành lang một lần coi như tượng trưng là được.
Nhưng... Lâm Niệm Niệm đã quét liên tục nửa tháng.
Đã mấy lần bọn họ định đi tìm Lục Vãn để lý luận đúng sai nhưng đều bị Lâm Niệm Niệm ngăn lại.
Nói là đã đánh cược thì phải chịu thua, mấy người bọn họ chỉ có thể từ bỏ.
Vu Soái nghĩ đến hình ảnh Lâm Niệm Niệm vừa phải học tập lại vừa phải làm việc, còn phải bớt thời gian đi quét dọn dẹp hành lang, cậu thấy tim đau nhói.
Lục Vãn thực sự là quá đáng!
Rõ ràng nhà trường học có thuê một người chuyên dọn dẹp vệ sinh, làm như vậy thì cậu ta được lợi gì chứ?
___________
Bắt đầu từ tuần này, bước vào thời gian đếm ngược đến kì thi cuối kỳ.
Lục Vãn không so sánh với người khác... chỉ có thể tự so sánh với bản thân.
Vậy vấn đề ở đây là, lần trước cô thi đứng thứ ba, nếu muốn tăng hạng thì chỉ có thể đứng thứ hai... hoặc là thứ nhất.
Trần Niệm Khanh và Tô Nhiêu chính là vị trí thứ nhất, thứ hai vạn năm nhưng Lục Vãn vẫn hừng hực khí thế, điểm số lần trước rất sát với vị trí thứ hai, chỉ còn kém vài điểm.
Kỳ thi cuối kỳ này chắc chắn là một cuộc chiến giữa các vị thần! Chỉ mới nghĩ đến thôi đã thấy rất kích thích rồi.
Hồi học cấp ba, ai mà không thích học bá, dù sao biết Lục tổng trâu bò thì cứ hết lời khen ngợi là xong việc!
Suốt nửa tháng qua, Hứa Yêu và Tô Nhiêu vẫn luôn tranh cãi, Lục Vãn cũng không nói quá nặng lời, cố gắng tránh đi là được.
Suy cho cùng, Hứa Yêu da mặt dày chịu đòn giỏi, dù cô mắng thế nào đánh làm sao cũng chẳng có ích gì.
Một người khác lại là con gái nên cũng không thể thật sự động tay động chân.
Hứa Yêu đã từng trải qua hai cuộc tình một cách khó hiểu, lại nhìn dáng vẻ yêu đương của rất nhiều người bên cạnh mình.
Cậu cho rằng ở chung với con gái quá phiền phức, thà rằng ở chung với anh em còn thoải mái hơn, có chủ đề chung, chơi game cũng không bị người quản, cuộc sống thần tiên không sướng sao?
Sau khi biết Lục Vãn là nữ, Hứa Yêu cảm thấy cô vừa hay rất phù hợp với mình!
Tô Nhiêu chính là người mê trai đẹp, giới tính không quan trọng, cứ đẹp trai là được.
Vốn dĩ hai người kia sẽ không điên cuồng như vậy, chỉ là đụng vào nhau, kích thích lẫn nhau biến tướng thành một kiểu cổ vũ.
Cuối cùng mới phát triển quá đà.
Buổi trưa ở nhà ăn, hai người lại đụng mặt nhau.
Lục Vãn: “Trước kia thì thôi đi. Bắt đầu từ hôm nay, mình muốn tập trung chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, ai cũng không được làm mất thời gian của mình.”
Ẩn ý: Nếu không thì đừng trách tôi sẽ trở mặt.
Hai người không nói chuyện, đồng thời lựa chọn cách làm yên tĩnh khiêm tốn để vượt qua khoảng thời gian này.
Bọn họ biết, mặc dù ngày thường Lục Vãn ôn hòa không cáu giận nhưng không thể chạm vào điểm mấu chốt của cô.
Ngàn vạn lần đừng chọc cô tức giận.
Haley huýt sáo một tiếng: “Lục tổng, cậu đẹp trai đến mức mình không khép chân được. Bao giờ mình mới có thể tìm được cường công như cậu đây.”
Lục Vãn: “Im đi.”
Haley: “Đồ đáng ghét, phải thông cảm với thụ có chiều cao quá khổ như mình chứ, đúng là người con gái đáng thương mà.”
Bạn trai cũ của cậu còn không cao bằng cậu đâu.
Quá thảm, mặc dù mình rất đáng yêu nhưng không dễ tìm được bạn trai bởi vì quá cao, chỉ có thể xứng với cường công.
Thời đại thụ trôi nổi khắp nơi, vốn dĩ công không có mấy người, càng đừng nói tới cường công.
Chú gấu trúc nhỏ dễ thương như cậu quá khó khăn rồi.
Lục Vãn: “...”
Không thể hiểu nổi sao lại học mớ kiến thức vô dụng này chứ. Đối với Haley như thế này... Lục Vãn thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể nhận thua.
Mấy ngày nay cuộc sống vườn trường yên bình trở lại, Lục Vãn thở phào nhẹ nhõm.
Chắc là có thể tập trung vào học tập rồi.
Sau đó... cô vẫn còn quá non.
Mới ngày thứ ba đã xuất hiện một thử thách mới.
_________
Ban đầu tổ chương trình “cùng nhau đi học” mời Lục Bất Du nhưng không ôm hy vọng quá lớn.
Vậy mà anh lại đồng ý??
Sau khi bọn họ vô cùng hoảng loạn thì bắt đầu bỏ cuộc giữa đường.
Xét cho cùng, Lục Bất Du chính là đỉnh lưu, thương vụ này báo giá quá đắt.
Đạo diễn không bao giờ ngờ được, khi bọn họ đang do dự vì giá cả thì Lục Bất Du lại chủ động đề nghị sẽ giảm giá!
...Giảm giá 50%.
Điều này rất khó hiểu, chẳng lẽ anh ấy cảm thấy tiết mục này của bọn họ có xu thế hot tung trời?
Bởi vì đỉnh lưu muốn nhận tiết mục này nên chủ động giảm giá, nhân viên làm việc như được tiêm máu gà.
Còn chưa bắt đầu ghi hình đã định trước là sẽ nổi tiếng.
Nghệ sĩ nhà mình quá tùy ý, đương nhiên người quản lý Tiểu Trương phải đứng ra gánh vác.
Nếu đã là công việc, trong vòng một ngày, cậu ta đã lại lôi kéo được một nhà tài trợ mới, khiến Lục Bất Du biến thành một nhà đồng tài trợ cho chương trình.
Ba chữ Lục Bất Du chính là sự quảng cáo tốt nhất, tổ chương trình đương nhiên không có ý kiến gì.
Dù gì có đỉnh lưu tham gia, rating* của gameshow này sẽ ổn thôi!
*rating: đánh giá chương trình, tỷ suất người xem.
Ban đầu, gameshow này không phải là tiết mục chính, rất có khả năng chỉ được phát sóng trên mạng Internet, có Lục Bất Du tham gia thì có thể trực tiếp phát sóng vào khung giờ vàng.
Chỉ bằng sức của một người, anh đã biến gameshow này thành hạng mục quan trọng hàng năm của đài truyền hình.
Tổ chương trình cảm thấy bọn họ giẫm phải vận cứt chó rồi, đột nhiên được thần may mắn ưu ái.
Đạo diễn vô cùng kích động, Thiên Lý mã cuối cùng đã gặp được Bá Nhạc*.
*Thiên Lý mã vốn là tên gọi của loại ngựa tốt và quý nhất trong các giống ngựa, nhưng rất ít người biết được nó. Song nhờ có Bá Nhạc mà Thiên Lý mã được phát hiện và trở nên nổi tiếng, quý hiếm trong dân chúng. Chỉ việc những việc tiềm năng được người khác khai thác.
Người quản lý Tiểu Trương rất lạnh nhạt, cái gọi là sự lựa chọn của đỉnh lưu chỉ là suy nghĩ muốn nhìn trộm cuộc sống vườn trường của em gái, chính là một loại thú vị ác ý.
Mọi người đừng suy diễn quá mức!
Công tác chuẩn bị vào giai đoạn đầu đã hoàn thành, ngày thứ ba sau khi ký hợp đồng sẽ bắt đầu ghi hình.
Lúc 7 rưỡi sáng, Lục Bất Du đến văn phòng của trường cấp ba Thượng Đức.
Hôm nay còn có một nghệ sĩ nữ đi cùng anh tới lớp 11-4, anh không quen biết người này.
Nghệ sĩ nữ kia tên là Cao Dĩnh, ra mắt trong một nhóm nhạc nữ, là nghệ sĩ tuyến ba đã quay hai bộ phim truyền hình trực tuyến.
Cô ta đã cân nhắc rất lâu mới đồng ý tham gia gameshow này. Mặc dù tài nguyên này khá tốt đối với người cũ như cô ta nhưng cô ta còn chưa học hết cấp hai, chỉ sợ sau khi phát sóng, trình độ học vấn của mình sẽ trở thành tâm điểm chú ý, sẽ bị cư dân mạng đem ra mổ xẻ.
Sau đó, Cao Dĩnh bàn bạc với người quản lý của mình, dù sao bị mổ xẻ còn tốt hơn là không có tiếng tăm gì, vì vậy cô ta vẫn nhận lời.
Cô ta là nghệ sĩ đầu tiên ký hợp đồng với tổ chương trình, không ngờ một tháng sau, Lục Bất Du lại đột nhiên tham gia, gameshow này trở thành tài nguyên tốt khiến người người phải ghen tị.
Trước đây Cao Dĩnh mới chỉ nhìn thấy Lục Bất Du từ xa trong hậu trường, lúc đó anh được rất nhiều người vây quanh, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy thần tượng ở khoảng cách gần như vậy.
Có cảm giác không chân thật.
Chủ nhiệm lớp nhìn hai minh tinh chuyển trường, nói giọng lo lắng: “Các em tới bên ngoài lớp học trước rồi đợi ở đó, lát nữa tôi sẽ tới ngay, đúng rồi, để lớp trưởng dẫn các em qua đó.”
Đúng lúc Vu Soái đang ở trong văn phòng, bị sai dẫn hai người này qua đó.
Vu Soái cũng vô cùng căng thẳng, vẻ đẹp của các minh tinh hoàn toàn khác với người bình thường, cậu ta khó có thể giữ được tâm trạng bình tĩnh.
Trên đường ba người đi tới lớp học, Cao Dĩnh cười hỏi: “Đúng rồi, nhóc lớp trưởng, có chuyện gì cần bọn tôi phải chú ý không?”
Vu Soái lắc đầu, hai tai đỏ bừng.
Cao Dĩnh rất hài lòng với sức hút của bản thân, cười hỏi tiếp: “Vậy các bạn trong lớp có dễ gần không?”
Lúc này không có máy quay phim, Vu Soái ngẫm nghĩ rồi nói: “Hầu hết đều rất dễ gần, có người cá biệt... hai anh chị đừng để ý là được.”
“Người cá biệt là ai vậy?” Cao Dĩnh cười hỏi đến cùng.
Lục Bất Du mở miệng hỏi: “Không phải là Lục Vãn đấy chứ?”
Vu Soái trừng to hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt.
Tại sao anh ấy biết?
Lục Bất Du cười, vươn tay ra vỗ vỗ bả vai của cậu ta.
Bạn học à, tôi thấy cậu có xương cốt đặc biệt*, rất có tiền đồ.
*Xương cốt đặc biệt: trong các tiểu thuyết võ hiệp, nếu bộ xương của một thiếu niên kỳ lạ, có nghĩa là thiếu niên này có một cơ thể và xương rất đặc biệt và có khả năng trở thành một cao thủ võ thuật. Ý Lục Bất Du nói là xương cứng có thể chịu được sự giày vò của Lục Vãn :))
Khó trách có thể làm lớp trưởng. Quả nhiên khác với những đứa nhóc đến nhà chơi cách đây một thời gian.
Cậu hiểu được bản chất của vấn đề rồi đấy.
Cao Dĩnh ngẩn người, vốn dĩ cô ta chỉ muốn trêu cậu bé này thôi, phô bày mị lực của bản thân, không ngờ Lục Bất Du hoàn toàn không quan tâm.
Anh ấy biết học sinh trong trường này ư? Đã đi thám thính trước rồi à?
Ekip của đỉnh lưu quá lợi hại… ngay cả tên của học sinh cá biệt trong trường cũng biết luôn.
_____________
Lục Vãn biết sắp tới có người tới trường học quay tiết mục, nghe nói còn có minh tinh.
Nhưng cô không quan tâm, ai đến cũng không liên quan tới cô.
Lục Vãn chỉ muốn tập trung học tập.
Điện thoại rung lên, sau khi đọc tin nhắn từ giáo sư Lục gửi vào nhóm chat của gia đình.
Cô nghe thấy động tĩnh nên ngẩng đầu lên, nhìn thấy chủ nhiệm lớp dẫn theo hai bạn học minh tinh đi vào, trong đó có một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Trong nháy mắt, Lục Vãn cho rằng đây là một giấc mơ.
Nhưng tiếng hét chói tai hết đợt này tới đợt khác trong lớp nói cho cô biết rằng cơn ác mộng này chính là sự thật.
Lục Vãn cúi đầu trả lời tin nhắn WeChat.
———
Nhóm chat của cả dòng họ nhà họ Lục là do Triệu Giai Ninh lập ra, tổng cộng có sáu người.
Nhà cô có bốn người, ngoài ra có bác cả và anh họ của Lục Vãn.
Tên của nhóm chat rất đơn giản, gọi là “Một đại gia đình, nhà lão Lục”.
[Ông bố của thiếu nữ xinh đẹp bất khả chiến bại: Cuối cùng đã đuổi được con thần thú nhà mình đi rồi. Đã một tháng rồi đấy, nó không đi làm công việc minh tinh của mình, ngày nào cũng ở nhà khiến bố choáng váng đầu óc. Hôm nay con thần thú đi ra ngoài từ lúc 6 giờ sáng, ha ha ha!]
[Thiếu nữ xinh đẹp bất khả chiến bại: Đúng vậy, bố đuổi anh ấy đi nhưng thần thú lại tới chỗ của con này _ (: з 」∠) _]
[Ông bố của thiếu nữ xinh đẹp bất khả chiến bại: Đây là nhóm chat của dòng họ à? Gửi nhầm rồi, tôi muốn trò chuyện riêng với con gái mà, ngại quá]
[Ông bố của thiếu nữ xinh đẹp bất khả chiến bại đã thu hồi một tin nhắn]
[Ông bố của thiếu nữ xinh đẹp bất khả chiến bại đã thu hồi một tin nhắn]
Lục Bất Du đang xem mấy lời tự giới thiệu trong ghi chú ở điện thoại, sau đó nhìn thấy những tin nhắn kia trong nhóm chaat.
[Đại bảo bối của nhà họ Lục: Ha hả]
Lục Bất Du nhìn Lục Vãn dưới bục giảng, giỏi lắm, bắt được tận tay.
Quả nhiên lại nói xấu mình.
[Triệu tổng xinh đẹp nhất: …]
[Ông bác khí phách:? ]
[Anh họ đi ăn chực: Ồ, lật xe*.]
*Gần như câu lật thuyền trong mương, ý là xui xẻo, xúi quẩy.
Lục Vãn nhún vai, hay lắm, gửi tin nhắn rồi thu hồi mới chỉ vài giây mà thôi.
Thời gian ngắn như vậy mà tất cả mọi người đều đọc được, đó chính là định mệnh.
Chủ nhiệm lớp nhỏ giọng nhắc nhở: “Học sinh Lục, cậu có thể tự giới thiệu rồi.”
Ông chưa bao giờ đu idol, hoàn toàn không có hứng thú với nghệ sĩ nhưng người cậu chàng này cũng quá đẹp trai rồi, làn da cũng rất trắng, thật là tốt quá đi!
Thật sự rất tuấn tú, khó trách lại có nhiều người thích như vậy.
Chủ nhiệm lớp là một trai thẳng như sắt thép của ban khoa học tự nhiên nhìn gương mặt này cũng không thể không thích.
Không nói ông mà các bạn học trong lớp đều bị mê hoặc.
Con gái nhìn chằm chằm vào người ta không chớp mắt, sức chống cự yếu thì trực tiếp đỏ bừng từ mặt đến cổ.
“Xin chào tất cả mọi người, tôi tên là Lục Bất Du, 25 tuổi, là một học sinh dự thính quá tuổi, hy vọng sẽ ở chung vui vẻ với các bạn.”
Vỗn dĩ anh còn rất trẻ, là kiểu người trẻ tuổi đầy sức sống. Hôm nay anh cố ý mặc một áo thủy thủ, quần jean màu xanh lam nhạt, trông càng trẻ trung hơn.
Ngay cả khi lớn hơn vài tuổi, xen lẫn vào trong đám học sinh cao trung cũng không hề lạc loài.
Lục Bất Du có làn da trắng không tỳ vết, đừng nói là so sánh với học sinh nam, ngay cả rất nhiều cô gái cũng phải hổ thẹn là không bằng.
Lục Vãn: “.......”
Tên này, đi học cấp ba ở tuổi này mà vẫn có vốn liếng để tham gia bình chọn làm hoa khôi của trường.
Sau khi một học sinh chuyển trường khác tự giới thiệu bản thân xong, chủ nhiệm lớp nói: “Chúng ta chào mừng các bạn học mới nào.”
Cao Dĩnh: “Làm phiền chủ nhiệm lớp sắp xếp chỗ ngồi cho chúng em, vì không quấy rầy người khác, chúng em ngồi ở hàng ghế cuối cùng là được rồi.”
Tốt nhất là ngồi cùng bàn, đến lúc đó có thể chụp ảnh hai người học tập cùng nhau.
Sau đó tận dụng cơ hội để xào CP*... vậy là tốt nhất.
*Xào CP: CP là couple nghĩa là cặp đôi, xào CP ý chỉ gán ghép các cặp đôi với nhau.
Công ty bảo cô ta phải tìm cơ hội, tuy rằng fans của Lục Bất Du không dễ kích động nhưng có thể truyền ra tin tức gì đó với anh thì sau này sẽ có sự quan tâm và trở thành tâm điểm của các câu chuyện trong giới giải trí.
Lục Bất Du không nhạy cảm với những điều này nhưng người quản lý Tiểu Trương chính là một con cáo già.
Không chỉ thêm điều khoản “cấm xào CP” vào trong hợp đồng của tổ tiết mục mà còn tìm hiểu rõ ràng về những vị khách mời khác.
Cậu ta biết công ty của Cao Dĩnh đã từng chơi chiêu trò bẩn, Tiểu Trương đã đặc biệt dặn dò Lục Bất Du, đó có thể là một người phụ nữ xấu xa! Anh cần phải tránh xa một chút.
Đừng nhìn những bức ảnh mạnh mẽ, đeo kính gọng vàng rất có khí chất văn nhã bại hoại của Lục Bất Du khiến rất nhiều fans hò hét thét chói tai, thật ra bên trong chính là một người ngây thơ.
Qúy công tử từ nhỏ đã không cần lo lắng tới cơm áo gạo tiền, không biết được giang hồ hiểm ác như thế nào.
Tiểu Trương đã ngầm nói cho người quản lý của Cao Dĩnh rằng nghệ sĩ của hai nhà từ khi ra mắt đã có vai vế khác nhau.
Về nguyên tắc, Cao Dĩnh có thể gọi Lục Bất Du một tiếng thầy đấy.
Nếu có bất kỳ chiêu trò bẩn nào, đừng trách cậu ta bóc phốt lịch sử đen tối của đối phương trong toàn giới, hoàn toàn phủi sạch quan hệ.
Nghệ sĩ quá hiền lành, cậu ta chỉ có thể làm kẻ ác!
Chủ nhiệm lớp vừa định nói để hai người ngồi ở bàn thứ ba, cuối cùng của tổ bốn, Lục Bất Du đột nhiên lên tiếng trước.
“Thưa thầy, em muốn hỏi một chút, ai là người học giỏi nhất lớp?”
Hầu hết bạn học trong lớp đều quay đầu nhìn về phía người ngồi ngồi cuối cùng của tổ thứ ba.
Không cần phải nói, đương nhiên là Lục tổng nha!
Ôi chao, thật là ghen tị với Lục tổng... lại hâm mộ Lục Bất Du.
Lục Bất Du giả vờ nhìn theo tầm mắt của đám đông, cười nói: “Thưa thầy, em muốn tìm tấm gương tốt, ngồi với bạn học có thành tích tốt nhất, thầy xem có được không?”
“Nhưng em ấy có bạn ngồi cùng bàn rồi.” Chủ nhiệm lớp hơi khó xử.
Lục Bất Du nhìn Haley bên cạnh Lục Vãn, hỏi: “Cậu nhóc đẹp trai mắt xanh lam kia ơi, tôi có thể mượn bạn cùng bàn của cậu mấy ngày được không?”
Haley: “Đương nhiên không thành vấn đề, tôi có thể ngồi sau một hàng.”
Cậu ấy không thể từ chối yêu cầu của người siêu đẹp trai, cho dù không phải là cường công.
Chủ nhiệm lớp: “Vậy cũng được, Lục Bất Du, em và Lục Vãn một bàn, Cao Dĩnh và Haley một bàn, tạm thời cứ như vậy đi.”
Lục Bất Du mím môi: “Cảm ơn thầy.”
Năm phút sau, hai học sinh chuyển trường đã ngồi vào chỗ.
Để không làm ảnh hưởng tới việc học tập bình thường, ngoài các camera được lắp đặt trong lớp, chỉ có một người quay phim ở vị trí cố định.
Người quay phim nhìn bạn ngồi cùng bàn với đỉnh lưu cũng rất ăn ảnh nên quay nhiều hơn một chút.
Lục Bất Du nhìn sang bên cạnh, thong thả nói: “Bạn học ơi, hình như cậu không thích nói chuyện thì phải, cho dù như thế nào, tôi cũng hi vọng chúng ta có thể vui vẻ ở chung với nhau, mong cậu có thể giúp đỡ tôi nhiều hơn.”
Các bạn học xung quanh đều hít sâu một hơi, giọng nói cũng quá dễ nghe rồi, hơn nữa, sao có cảm giác như đang làm nũng vậy.
Không hổ danh là người có thể trở thành minh tinh, quả thực là sức hút mười phân vẹn mười.
Lục Vãn: “...”
Trong trường học không thể nói tục, nếu như vậy, cô cũng không còn gì để nói.
A a a, tên ngốc này không hề nói trước một tiếng, đột nhiên chạy đến đây, chắc chắn là cố ý.
Vì sao muốn chơi cô chứ?
Vất vả lắm mới làm cuộc sống yên bình trở lại!
A a a a!
Cao Dĩnh hơi bất mãn, vậy mà cô ta không thể ngồi cũng bàn với Lục Bất Du sao?
Bạn cùng bàn của anh trông... có vẻ đẹp trai?
Còn bạn cùng bàn của cô ta thì có gì đó khó có thể miêu tả bằng lời được...
Thấy nữ sinh ngồi cùng bàn với Lục Bất Du không có ý định mở miệng trả lời anh, Cao Dĩnh mở miệng nhắc nhở: “Bạn học, anh Lục đang nói chuyện với cậu đấy.”
Vẻ mặt Lục Vãn đen thui: “...”
Nhưng tôi thật sự không muốn nói chuyện với anh ta, thậm chí còn muốn bóp chết người đây!
Cao Dĩnh có chút khó hiểu, sao lại thế này? Sao lại bình tĩnh như vậy?
Haley nhún vai, giải đáp nghi ngờ cho người mới, nói: “Lục tổng của chúng tôi không thích nói chuyện, đây là học bá khiêm tốn đó.”
Cao Dĩnh không quan tâm: “Lục tổng?”
Haley: “Lục tổng không giống chúng ta, nhưng tôi và chị giống nhau, cho dù là bề ngoài hay là cốt lõi bên trong thì đều là kẻ học dốt”.
Cao Dĩnh: “...”
Có nội hàm đấy.
Haley vẫn duy trì mỉm cười, nhìn cô ta một cách vô tội và chân thành.
Bạn cùng bàn mới của cậu có vẻ hơi kỹ nữ* nhưng điều đó chẳng sao cả.
*Tác giả dùng đúng từ kỹ nữ, đoạn này ý nói Cao Dĩnh trà xanh (green tea bitch).
Mặc dù bà đây đáng yêu hơn chị nhưng cũng có thể kỹ nữ hơn chị nhiều.
_________________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lục Bất Du: Để cho anh được yên đi, bài tập làm thế nào vậy?
Lục Vãn: Không biết.