Đại khái là oán niệm của Tô Tử Dương quá mức mãnh liệt, Lăng Triển Dực ở trong nhà bếp cảm nhận được triệu hoán của vợ mình, xào xong món ăn cuối cùng, đồ ăn cũng chưa kịp múc ra dĩa đã cầm cái muôi chạy ra ngoài xem xét.
Vừa bước ra quả nhiên thấy Tô Tử Dương đã dậy, bây giờ đang cười nói thản nhiên trò chuyện cái gì đó với ba Lăng mẹ Lăng.
Chỉ là tầm mắt có hơi không tập trung, bộ dáng thất thần.
――À không, ngay lúc anh xuất hiện trong phòng khách, đôi mắt Tô Tử Dương sáng ngời, ánh mắt vừa nóng rực vừa mong mỏi nhìn về phía anh, đôi mắt long lanh như đang kêu gọi anh.
Lăng Triển Dực nhất thời xuất thần ―― vật nhỏ này đã rất lâu rồi không dùng loại ánh mắt này nhìn anh!
Lăng Triển Dực tung tăng chạy tới, trên người mang tạp dề, trên tay cũng giơ cái muôi: "Tử Dương, em dậy rồi à?"
"Anh còn nói, lúc nãy tại sao không gọi em dậy?! Làm em thất lễ trước mặt người lớn!" Ánh mắt nóng rực của Tô Tử Dương thu hồi, biến thành oán trách.
Lăng Triển Dực thấy vật nhỏ này có xu hướng tạc mao, vội vàng nhu nhược trả lời trước khi cậu phát hoả: "Đừng tức giận mà, hôm nay anh nấu món ăn em thích nhất này. Này không phải muốn cho em nghỉ ngơi thêm một chút cho khoẻ sao? Cho nên không có đánh thức em, ba mẹ cũng nói, để cho em ngủ, không được gọi em rời giường, bọn họ đã ra lệnh thì anh cũng không dám cãi lời đâu!"
Tô Tử Dương hừ một tiếng, oán niệm nói: "Bộ dạng này vẫn rất là thất lễ!"
"Không sợ, ba mẹ cũng không phải người ngoài." Lăng Triển Dực thả cái muôi lên bàn trà, sau đó lau tay lên tạp dề, rồi chính thức giới thiệu với Tô Tử Dương "Tử Dương, đây là ba, Lăng Tiếu Thiên; đây là mẹ, Triển Hoa San."
Lăng Tiếu Thiên... Triển Hoa San... Vậy là chữ thứ hai trong tên của Lăng Triển Dực là lấy họ của mẹ à...
Tại thời điểm này thế nhưng Tô Tử Dương vẫn còn có thời gian thả hồn du ngoạn.
Lăng Triển Dực tiếp tục giới thiệu: "Ba mẹ, đây là bà xã của con, là con dâu tương lai của hai người, Tô Tử Dương."
Ờm...
Tô Tử Dương nghe thấy tên của mình mới hồi thần lại, sau đó cậu mới hậu tri hậu giác mà nhớ lại, mới nãy Lăng Triển Dực giới thiệu như thế nào nhỉ?
Hình như là nói, 'đây là ba', 'đây là mẹ'... Meo meo meo, vậy cậu rốt cuộc phải xưng hô như thế nào nha?!
Đầu óc Tô TỬ Dương nhất thời chập dây, học theo cách nói của Lăng Triển Dực, thốt ra hai chữ: "Ba, mẹ..."
Lăng Triển Dực thật ra không quan tâm lắm, cảm thấy Tô Tử Dương gọi như vậy cũng đúng thôi, có gì kinh thiên địa nghĩa đâu. Tô Tử Dương gọi xong mới tỉnh ngộ, làm sao lại thốt ra hai từ như vậy chứ, đều tại Lăng Triển Dực làm cậu nói thế...
Mới lần đầu tiên đã "nhảy bước" kêu ba mẹ, cho người ta cảm giác gấp gáp không chịu nỗi bao nhiêu chứ!
Quay lại nào, hình tượng mới xây dựng chưa được bao đã sụp đổ...
Cảm giác của Lăng Tiếu Thiên và Triển Hoa San 【Tác giả: hai người này cuối cùng cũng được ta đặt tên, nước mắt chảy ròng ròng.jbg】 hoàn toàn tương phản với Tô Tử Dương, bọn họ vừa nghe hai từ này, vỗ nhẹ mu bàn tay cậu, lập tức đáp lại một tiếng, sau đó lại khen không ngừng: "Ừ ―― đứa nhỏ ngoan! Đứa nhỏ ngoan! Đúng là đứa nhỏ ngoan!"
Tô Tử Dương vô cùng xấu hổ, khuôn mặt lập tức ửng đỏ. Cậu không biết làm thế nào mà nhìn Lăng Triển Dực, nhưng Lăng Triển Dực lại hi hi ha ha cười còn vui vẻ hơn ba mẹ anh.
.....
"Tử Dương, nè, đây là dâu tây lúc mẹ tới mua cho con, con thích thì ăn nhiều một chút nha!" Triển Hoa San bưng dĩa dâu tây ra để trước mặt Tô Tử Dương.
"Đúng vậy, Tử Dương, tự chăm sóc bản thân cho tốt mới là quan trọng nhất, việc nhà gì đó cứ việc ném cho Triển Dực đi làm." Lăng Tiếu Thiên cũng cười ha ha dặn dò.
"Cảm ơn... Mẹ." Đã kêu mẹ một lần, lại sửa miệng sẽ tổn thương người ta phải không? Tô Tử Dương chỉ có thể căng da đầu lại kêu một tiếng lần nữa, sau đó dưới cái nhìn chăm chú vừa tha thiết vừa hoà ái của hai phụ huynh, cầm một trái dâu tây lên chậm rãi bỏ vào miệng mình cắn một miếng.
Dâu tây này hơi lạnh, cũng không phải quá lạnh, tươi mới mà mọng nước, ngọt ngọt chua chua, rất vừa miệng cậu.
Chưa kể, cậu đã thèm mấy ngày nay rồi. Lần trước muốn ăn Lăng Triển Dực chưa mua liền cho cậu được, nhưng may là sau đó Lăng Triển Dực lại dùng những thứ khác dời sự chú ý của cậu nên cậu cũng quên chuyện này mất. Hôm nay ba Lăng mẹ Lăng mua cho tới cho cậu rất nhiều dâu tâu, cậu vẫn rất hạnh phúc.
"Ăn ngon không?" Triển Hoa San thấy cậu mi mắt cong cong, ăn thật sự rất vui vẻ, không hỏi dò hỏi lấy lòng.
Tô Tử Dương vội vàng gật đầu, đôi mắt long lanh: "Ngon lắm! Mẹ, mẹ cũng ăn đi!" Nói xong, cậu chọn một quả lớn nhất đưa tới bên môi Triển Hoa San "Đây, con đút mẹ!"
Nếu không nói thì không Tô Tử Dương còn rất dễ làm người khác vui vẻ đâu!
Làm xong một chuỗi động tác này, cậu không hề cau có, ý cười nhẹ nhàng, thân thiết lại lễ phép. Hơn nữa căn bản là mẹ chồng tương lại này rất thích cậu, cho nên bất luận cậu làm cái gì, cho dù là chọn lựa một quả dâu tây lớn hay là một động tác nhỏ nhẹ nhàng như vậy, đều có thể làm tăng sức nặng trong lòng Triển Hoa San...
"Ba ơi, ba cũng ăn đi! A, há miệng nào!" Đương nhiên Tô Tử Dương cũng không quên Lăng Tiếu Thiên.
Chỉ hai quả dâu tây lớn liền dễ dàng thu phục được hai vị trưởng bối.
Lăng Tiếu Thiên và Triển Hoa San đều cười không khép miệng, cứ khen cậu là một cậu bé ngoan.
Tô Tử Dương gọi ba mẹ thuận miệng cũng không cảm thấy ngại ngùng nữa.
Cậu chưa từng hưởng thụ qua tình thân, nhưng mà bây giờ xem ra nhiều thêm hai vị cha mẹ thoạt nhìn dễ gần như vậy cũng không tệ lắm.
Lăng Triển Dực bên cạnh có hơi ghen tị, uỷ khuất mà chớp chớp mắt: "Tử Dương, của anh đâu? Anh đã nấu cơm xong rồi, sao em không đút anh một quả? Thưởng cho anh?"
Tô Tử Dương rất nể tình mà lại lần nữa tìm một quả lớn nhất trong số còn lại, đút cho Lăng Triển Dực đang cuối người với đôi mắt long lanh: "Thưởng cho anh."
"Oa... Bà xã em thật tốt!" Lăng Triển Dực được dâu tây, ngọt từ trong miệng đến trong tim. Anh thoả mãn hôn lên má Tô Tử Dương một cái "Em ăn trước đi, anh đi bày đồ ăn ra, lát nữa chúng ta có thể ăn cơm!"
"Ừm~"
Lăng Triển Dực vào nhà bếp làm việc, Tô Tử Dương còn muốn lấy dâu tây đút cho hai vị phụ huynh, hai người trăm miệng một lời: "Đây đều là mua cho con, con ăn nhiều một chút chính là nể mặt mũi chúng ta."
"Dạ, vậy con đây không khách khí nữa." Tô Tử Dương thích thú ăn dâu tây, người cũng từ trạng thái khẩn trương lúc ban đầu thành thả lỏng đến không thể thả lỏng hơn.
Thật ra gặp mặt người lớn cũng có gì đáng sợ đâu, lúc trước rốt cuộc là cậu khẩn trương cái gì nữa!
Lăng Triển Dực trong phòng ăn dọn đồ ăn ra xong liền đi ra gọi bọn họ, thấy Tô Tử Dương ôm dĩa trái cây đựng dâu tây ăn uống thoả thích thì nhịn không được cười, bước lên cầm dĩa trái cây đi: "Được rồi, không ai đoạt với em, cơm nước xong lại ăn tiếp. Bây giờ ăn nhiều quá lát nữa ăn cơm không nổi."
"... Đâu có ăn mấy trái đâu." Tô Tử Dương bĩu môi, có hơi ủ rũ không vui, nhân lúc Lăng Triển Dực đặt dĩa trái cây xuống lại đây đỡ cậu, lén duỗi tay ra cầm một quả bỏ vào miệng.
Lăng Triển Dực dở khóc dở cười, đỡ người dậy rồi bước nhanh qua phía bàn ăn bên kia: "Em đúng là tiểu tham ăn."
Lăng Tiếu Thiên và Triển Hoa San đã ngồi bên bàn ăn trước, vừa mới nhìn thấy động tác nhỏ của Tô Tử Dương, lập tức cảm thấy đứa con dâu tương lai này sao lại dễ thương như vậy... Xem ra sau này Lăng gia sẽ vui vẻ không ít đâu.
Sau khi ngồi xuống, Tô Tử Dương dẫn đầu gắp cho ba Lăng mẹ Lăng mấy đũa đồ ăn lớn: "Ba mẹ, hai người ăn nhiều một chút nha!"
Lăng Triển Dực cũng nói: " Đúng vậy, ba mẹ, mau nếm thử tay nghề của con trai của hai người đi!"
Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên anh làm đồ ăn cho cha mẹ ăn đó, Lăng Triển Dực rất là chờ mong.
Lăng Tiếu Thiên và Triển Hoa San tò mò nếm thử, cảm thấy phải nhìn con trai mình với con mắt khác: "Được đó con trai, tay nghề không tồi! Sau này khi nào rảnh phải tới chỗ này của con ăn ké rồi."
Lăng Triển Dực đắc ý cười: "Vậy thì phi hẹn trước ai da――" Triển Hoa San đưa tay tát lên đầu anh một cái, đương nhiên là tát nhẹ: "Mới khen con hai câu đã tự mãn rồi!"
Lăng Tiếu Thiên cũng gắp đồ ăn cho Tô Tử Dương: "Tử Dương, con cũng ăn nhiều một chút đi, đừng bởi vì bọn ta ở đây lại gò bó, nên hahaha..."
"Dạ." Tô Tử Dương tất nhiên sẽ không khách sáo, thật ra mấy ngày nay cậu đã bị Lăng Triển Dực hầu hạ riết quen, ăn cơm từ trước đến này đều rất thoải mái.
Bây giờ mặc dù có người lớn tới, nhưng mà lúc nãy đã thân quen, hơn nữa còn cảm thấy hai người rất dễ ở chung. Vậy nên cậu đơn giản buông thả bản thân, cứ thuận theo tự nhiên, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Lăng Tiếu Thiên và Triển Hoa San gắp đồ ăn lại đây cho cậu, cậu đều ăn hết. Người khác nhìn cậu ăn cơm liền cảm thấy cực kỳ thèm ăn, nhất định là đồ ăn rất ngon!
"Tử Dương, dạo gần đây cảm thấy thế nào? Có phải rất vất vả hay không?" Triển Hoa San thấy Tô Tử Dương ăn một lát phải dựa ra sau ghế nghỉ ngơi một chút, còn thấy Lăng Triển Dực trước khi ăn cơm cầm đệm dựa lót sau thắt lưng cho cậu, lúc ăn cơm còn thường xuyên vươn tay giúp Tô Tử Dương xoa eo nên không nhịn được dò hỏi.
Tô Tử Dương hơi xấu hổ cười cười, sau đó gật đầu: "Là hơi mệt chút..."
"Đúng là vất vả cho con!" Triển Hoa San từ đáy lòng nói "Là Lăng gia bọn ta có lỗi với con!"
Tô Tử Dương sửng sốt, còn chưa nghĩ ra phải trả lời như thế nào, Triển Hoa San lại nói: "Mặc dù hôn lễ là phải hoãn lại, nhưng mà Lăng gia nhất định sẽ làm, hơn nữa cũng sẽ làm cho nở mày nở mặt! Bồi thường cho con! Những chuyện này con không cần phải lo lắng, con cứ an tâm dưỡng thai là được. Hôm nào để Triển Triển đi mua nhẫn cho con, thế nào cũng phải làm cho con yên tâm trước... Không thể để con chịu uỷ khuất như vậy....
Nói là để trấn an Tô Tử Dương, thật ra, sao không phải là để cho Lăng gia yên tâm đâu?
Đứa con dâu tốt như thế này, phải nắm cho chặt, nếu để người khác đoạt đi rồi, lúc đó không biết kiếm chỗ nào khóc đâu!