Nghe thấy Tô Tử Dương than mệt, Lăng Triển Dực đóng cửa nhà lại, nhanh chóng đi về phía trước, ngồi xổm bên sô pha, ôn nhu hỏi: "Anh giúp em xoa bóp nhé?"
Tô Tử Dương nhíu mày suy nghĩ, hơi xoay người sang một bên: "Vậy anh giúp tôi xoa bóp eo đi, đứng lâu như vậy eo tôi sắp gãy rồi."
Vừa lúc thử xem tên này là thực sự thay đổi hay giả bộ hiền lành thế này...
Lăng Triển Dực thấy dáng vẻ kiêu ngạo của cậu thế này, cười thầm trong lòng, nhưng động tác cũng không nhàn rỗi, anh tay đặt trên eo Tô Tử Dương nhẹ nhàng xoa bóp.
Lúc ở bệnh viện anh đã hỏi bác sĩ một số cách chăm sóc cơ bản với kỹ thuật chăm sóc cho người mang thai, nên nhẹ nhàng xoa bóp một lúc như thế này thật sự có thể giảm bớt đau nhức
Tô Tử Dương dựa vào lưng ghế sô pha lét lút liếc nhìn anh một cái, thấy anh chuyên tâm mà giúp mình xoa bóp. Vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa cưng chiều kia, làm tim cậu đột nhiên đập nhanh hơn, giống như bị móng vuốt mèo cào một cái, ngứa ngáy đến rục rịch.
Lăng Triển Dực nhận thấy ánh mắt lén lút của cậu, trong lòng vui vẻ, nhưng mà anh vẫn làm như không phát hiện, giả vờ giả vịt thể hiện rằng anh đang đau lòng vợ mình các thứ.
Băng dày ba mét, không phải là đông trong một ngày mà được thế, nên muốn tan cũng không thể nhanh như vậy.
Bất kể Tô Tử Dương nói chuyện 'kiếp trước' gì đó là thật hay giả, anh đều phải lưu lại ấn tượng tốt trước mặt cậu mới được, sau đó mở lòng cậu từng chút một!
"Được rồi, đừng xoa nữa, tôi khát, rót cho tôi ly nước đi." Tô Tử Dương vênh mặt hất hàm ra lệnh cho Lăng Triển Dực.
Lăng Triển Dực gật đầu: "Không thành vấn đề."
Nhân lúc đi rót nước, Lăng đại tổng tài quan sát bốn phương tám hướng căn hộ này, một nhà hai phòng ngủ một phòng khách bình thường, không lớn bằng biệt thự của anh, đừng nói biệt thự, ngay cả phòng ngủ của anh còn lớn hơn cái nhà này. Mặc dù chỗ này nhỏ, nhưng làm người khác cảm thấy ấm áp, không giống chỗ ở của anh, vắng ngắt, căn bản không giống nhà chút nào.
Bất luận là làm cái gì, tựa như chỉ có một mình anh. Tuy rằng có người hầu, nhưng cơ bản mọi người đều đối với anh rất cung kính, loại cảm giác này rất xa cách.
"Shhh ――" Lăng Triển Dực miên man suy nghĩ nên bất cẩn, cái cốc trong trong tay bị rót đầy làm anh bị bỏng. Anh vôi vàng buông cái nút của máy lọc nước, nhịn đau đem cái ly để lên bàn trà, sau đó dùng sức vẫy vẫy tay.
Tô Tử Dương thấy thế nhịn không được mỉa mai một câu: "Quả nhiên là người tai to mặt lớn, nhờ anh rót có ly nước thôi mà của làm mình bị bỏng."
Lăng Triển Dực nghẹn họng sửng sốt, động tác vẫy tay cũng chậm lại.
Tô Tử Dương tiếp tục ra lệnh: "Vô toilet lấy chai kem đánh răng lại đây, cái ly mà xanh là của tôi."
Lăng Triển Dực tất nhiên không từ chối, vừa thổi tay vừa đi vào toilet, nhìn không sót một thứ trong phòng tắm nhỏ, vòi nước tắm là vòi hoa sen, Lăng Triển Dực hơi nhíu mày, tắm như vậy không an toàn, không cẩn thận một chút sẽ trượt ngã, không được, phải cải tiến một phát mới được.
Cuối cùng tầm mắt cũng dời đến bồn rửa mặt, thấy ly súc miệng có hai cái, bàn chải đánh răng có hai cái, kem đánh răng có hai chai, sữa rửa mặt cho nam hai cái, dầu gội sữa tắm mỗi thứ hai cái, khăn lau mặt hai cái...
Bất cứ cái gì cũng có đôi có cặp... Có cl! Cái gì mà có đôi có cặp, là hi cái! Hai cái! Không phải là một đôi!
Nhà nhỏ vậy mà cũng cho thuê, thật là... Thật là làm người ta tức chết mà!
Trong đầu tự não bổ rất nhiều hình ảnh Tô Tử Dương với Lạc Dương sống cùng một chỗ, suýt chút nữa Lăng Triển Dực tức tới tự bốc cháy luôn rồi. Vẻ mặt anh âm trầm mà doạ người, mãi đến khi Tô Tử Dương ở bên ngoài dò hỏi 'tìm được chưa' Lăng Triển Dực mới hồi thần đáp lại 'tìm được rồi', sau đó mới tức giận cầm chai kem đánh răng trong cái ly màu xanh da trời lên, điều chỉnh tốt sắc mặt mới đi ra ngoài, đưa chai kem đánh răng cho Tô Tử Dương. Trong lòng vẫn còn chửi thầm: Một ngày nào đó anh phải bắt cóc Tô Tử Dương về nhà, hoặc là đuổi Lạc Dương đi!
Tô Tử Dương nắm tay Lăng Triển Dực lại đây, nhìn chỗ bị bỏng hơi đỏ, còn được, không có nghiêm trọng lắm, chỉ cần bôi chút kem đánh răng là được. Vì vậy cậu mở nắp chai kem đánh răng ra, nặn một chút kem đánh răng, bắt đầu bôi lên chỗ bị bỏng trên tay Lăng Triển Dực.
Cảm giác mát lạnh từ trên tay truyền đến, Lăng Triển Dực đem suy nghĩ kéo về, tò mò nhìn Tô Tử Dương: "Làm gì vậy?"
Tô Tử Dương bôi xong, lật tay anh xem kỹ, ừ, cũng được, kem đánh răng bôi rất dều.
Lăng Triển Dực thấy cậu không thèm trả lời câu hỏi của mình, suy nghĩ, đột nhiên hiểu ra: "Có thể trị bị bỏng?"
"Ừ. Đợi một lát nữa sẽ không sao đâu, hiệu quả lắm đấy. Nếu anh đợi không được nữa thì xuống bếp mở tủ lạnh lấy nước đá chườm cho khỏi bị phòng rộp." Tô Tử Dương buông tay ra đưa chai kem lại cho anh "Đem chai kem đánh răng đặt lại chỗ cũ đi."
Lăng Triển Dực nghe lời để chai kem đánh răng lại chỗ cũ, thấy Tô Tử Dương cầm ly nước thổi rồi uống một ngụm, liền nổi lên hứng tò mò đi xuống bếp tham quan một vòng, ờ, nhà bếp nhỏ, tủ lạnh cũng nhỏ nốt, mở tủ lạnh ra thấy bên trong chất đầy nguyên liệu nấu ăn làm Lăng Triển Dực lắp bắp kinh hãi: "Tử Dương, em còn có thể nấu ăn hả?"
Tô Tử Dương lắc đầu: "Không, nhưng mà Lạc Dương biết nấu, tôi chỉ cần lo ăn là được." Lúc nói chuyện trên mặt còn lộ ra nụ cười đắc ý.
Nụ cười này kích thích Lăng Triển Dực, anh đóng cửa tủ lạnh lại một cái rầm, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không phải chỉ biết nấu ăn thôi sao? Có gì khó? Ta đây vừa học là biết liền!"
Tham quan nhà bếp xong, Lăng Triển Dực thuận tay mở cửa phòng ngủ chính bên đây ra: "Tử Dương, đây là phòng ngủ của em à?"
Tô Tử Dương gật đầu: "Đúng rồi. Anh không được phép đi vào."
"Vào xem cũng không được hả?" Lăng Triển Dực thu lại cái chân muốn bước vào.
"Anh đứng ngoài cửa xem không phải cũng vậy à?"
"Được rồi." Lăng Triển Dực nhún vai, dựa vào khung cửa, tầm mắt quét một vòng, thấy bên trong không thể nói không sạch sẽ gọn gàng nhưng cũng không tới nỗi bừa bộn.
Một cái bàn làm việc, trên đó để một cái laptop, có mấy quyển sách rải rách xung quanh; một cái sô pha, một cái giường, trên sàn nhà bày bừa mấy thiết bị chụp ảnh đã lắp sẵn và quay về hướng giường.
Lăng Triển Dực cười trộm trong lòng, nhìn không ra thật nha ―― hoá ra Tô Tử Dương còn có thói quen selfie.
Tầm mắt bỗng nhiên sựng lại, Lăng Triển Dực thấy trên đầu giường bày mấy món đồ nhỏ, cực kỳ tinh xảo nhỏ xinh, đều là quần áo trẻ con, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Sớm như vậy đã chuẩn bị quần áo cho bảo bảo, thật không hổ là vợ anh nhìn trúng, 'vợ hiền mẹ thảo' như vậy!
Nhưng mà, đay là loại quần áo gì, thoạt nhìn chất lượng cũng quá thấp, hôn nào người làm cha là anh đây nhất định phải muôn cho con đồ chất lượng càng tốt!
Lúc Lăng Triển Dực còn đang nghĩ thế nào để lấy lòng Tô Tử Dương, người ta lại nhìn đồng hồ, thúc giục: "Bây giờ cũng không còn sớm, anh đi về đi."
Lăng Triển Dực thấy câụ hạ lệnh đuổi khách, bắt đầu nghĩ cách đối phó trong đầu: "Bây giờ đac đến giờ ăn cơm rồi, anh đi rồi thì em ăn cái gì?"
"Không cần anh lo, tôi có đồ ăn."
"Đồ ăn vặt hả? Em đã mang thai rồi, cũng không thể chỉ ăn đồ ăn vặt, hơn nữa đồ ăn vặt ăn cũng không đủ no!" Lăng Triển Dực nói năng đầy lý lẽ hùng hồn "Bây giờ em cần bổ sung dinh dưỡng, hay là chúng ta ra ngoài ăn đi, anh mời! Em muốn ăn cái gì cũng được!
"Bây giờ bên ngoài đồ ăn đều không sạch sẽ, còn không bằng tôi ăn đồ ăn vặt đâu, tôi mới không thèm ra ngoài ăn." Tô Tử Dương bĩu môi "Tôi chờ Lạc Dương về nấu cho tôi ăn, trường của anh ấy cũng gần nhà, buổi trưa anh ấy sẽ về nấu cơm."
"......" Khoé miệng Lăng Triển Dực co rút, ánh mắt lạnh thấu xương.
Lạc Dương! Lạc Dương! Lại là Lạc Dương!
Không được! Anh chịu không nổi! Ngày mai! Ngày mai nhất định anh phải nghĩ cách đuổi Lạc Dương ra khỏi căn nhà này! Cho y tránh xa vợ mình!
Vợ của mình đương nhiên muốn tự mình chăm sóc... Đúng vậy! Vật nhỏ này không muốn cùng anh về nhà, anh cũng có thể ở lại chỗ này mà!
Quyết định như vậy đi! Ngày mai đem Lạc Dương đuổi đi, sau đó mình dọn tới đây ở! Một công đôi việc, hoàn mỹ!
"Cho dù cách đây gần, làm phiền người ta cũng không tốt." Vẻ mặt Lăng Triển Dực cười đắc ý "Không phải là nấu ăn sao? Anh cũng nấu! Em chờ chút, anh nấu cho em ăn! Em muốn ăn cái gì? Anh lập tức đi làm!"
..........