*Phụng tử thành hôn: Ý chỉ có bầu trước kết hôn sau hay bên mình gọi là 'ăn cơm trước kẻng'.
Tô Tử Dương nằm ở trên giường nghĩ đi nghĩ lại một lát liền mơ màng ngủ thiếp đi. Bị mùi hương đánh thức, Tô Tử Dương mê mang mở mắt, lần theo mùi thơm mở cửa, như cún con ngửi ngửi rồi đi đến cửa phòng bếp.
"Món gì vậy? Thơm quá." Tô Tử Dương nửa tỉnh nửa mê, bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ đói bụng.
"Tôi thấy trong tủ lạnh có sẵn nguyên liệu nấu ăn, nên tiện tay làm luôn cơm chiều, sắp xong rồi. Cậu ra phòng khách đợi một lát trước đi, à, nhân tiện đem món ăn trên bàn này đem ra ngoài đó luôn!" Lạc Dương mặc tạp dề, rất có tướng đầu bếp.
Tô Tử Dương bưng cái dĩa lên, cười nói: "Nhìn không ra nha, anh còn có thể nấu ăn."
"Tự lực cánh sinh mà thôi, được rồi, mau đi ra ngoài đi, đừng để khói dầu hun đến bảo bảo trong bụng cậu." Lạc Dương đẩy Tô Tử Dương ra ngoài, đóng cửa nhà bếp lại.
Tô Tử Dương gãi gãi gò má, có hơi xấu hổ, cậu như thế nào lại cảm thấy, cậu không phải là tìm khách trọ mà là tìm được một bảo mẫu nha!
Ngồi ở phòng khách đợi một lát, Lạc Dương lại bưng ra thêm ba món ăn nữa, sau đó bới một chén cơm đầy cho Tô Tử Dương: "Ăn đi, đói bụng không?"
"Cám ơn, anh cũng ăn đi." Tô Tử Dương gấp chờ không nổi nữa mà gắp một món ăn thử, wow, ăn rất ngon, hiếm thấy cậu nôn mấy ngày nay đều không muốn ăn, lần này lại ăn đến ngon miệng.
"Sau này đồ ăn cứ để tôi làm, cậu cứ bồi dưỡng thân thể cho tốt." Lạc Dương rót cho mình một ly nước, chân thành nói: "Mấy lời nói buổi chiều cho tôi xin lỗi, tôi không nên khuyên cậu bỏ đứa bé, cậu đừng để ý."
Tô Tử Dương xua tay: "Nào có để ý đâu! Tôi biết là anh cũng muốn tốt cho tôi, chỉ là tôi... Haha, tôi không nỡ thôi. Cái kia... Anh nấu ăn rất ngon, vậy tôi sẽ không tranh với anh, nhưng sau này mấy nguyên liệu nấu ăn cứ để tôi mua đi."
"Không cần, tôi lên lớp xong về sẵn tiện mua luôn, cậu nên giảm bớt lượng hoạt động, dưỡng thai cho tốt." Lạc Dương từ chối, y nhìn ra Tô Tử Dương xấu hổ nên lại nói: "Cậu cũng đừng ngại, tôi đã tìm hiểu, giá mấy chỗ cho thuê nhà gần đều từ 2500 trở lên, cậu chỉ lấy của tôi 1500 là đã giúp tôi tiết kiệm được rất nhiều. Hai chúng ta cũng không ăn quá nhiều đồ ăn được, nên nguyên liệu nấu ăn gì gì đó vẫn là để tôi mua đi!"
"Vậy thật ngai quá..." Tô Tử Dương cười, trong lòng tự nhủ, cuối cùng ông cũng mở to mắt một lần, phái một soái ca ôn nhu săn sóc tới chiếu cố cho cuộc sống hàng ngày của cậu, mỗi tháng còn cho cậu tiền...
"Sau này đứa bé chào đời, cho nó nhận tôi là cha nuôi là được. Dù sao tôi cũng là gay, đã định sẵn là không có con nối dõi, có một đứa con chăm sóc lúc dưỡng lão lâm chung là tốt rồi." Lạc Dương nửa thật nửa đùa nói.
Tô Tử Dương không hề từ chối, nhanh chóng nói: "Được! Nếu anh đã nói vậy, tôi cũng không ngại nữa. Bây giờ tôi không uống rượu được, lấy nước sôi để nguội thay rượu, cạn ly, thật tốt khi biết anh, sau này anh chính là cha nuôi của bảo bảo!"
"Một lời đã định!" Lạc Dương cùng Tô Tử Dương cụng ly, quyết định vật nhỏ nào đó trong bụng sau này sẽ nhiều thêm người yêu thương.
Bữa cơm này Tô Tử Dương ăn không ít đồ ăn. Nhớ lại kiếp trước mang thai cộng thêm kiếp này trọng sinh mấy ngày nay cậu đều không có cảm giác thèm ăn. Hơn nữa, sau khi ăn xong cảm giác buồn nôn cũng giảm đi rất nhiều
Dưới sự hướng dẫn của Lạc Dương, Tô Tử Dương làm xong đơn xin nghỉ phép, sau đó liền trở về phòng ngủ, chuẩn bị ngày mai đi bệnh viện tìm bác sĩ cấp giấy nghỉ bệnh.
Về phần cụ thể làm như thế nào đã có Lạc Dương giúp đỡ, cậu cũng không cần lo lắng.
Hôm sau.
Tình trạng thai nghén của Tô Tử Dương đã giảm bớt nhưng vẫn phải nôn một lát mới hết.
Lạc Dương hôm nay không có lớp, dậy sớm chuẩn bị hai cái trứng gà sống bỏ vào hộp chống xốc, chờ Tô Tử Dương thu dọn xong liền cùng cậu đi xuống lầu.
Lạc Dương gọi taxi, cùng Tô Tử Dương ngồi ở ghế sau, còn săn sóc chuẩn bị một cái vỏ quýt cho cậu: "Xé vỏ quýt ngửi đi, như vậy sẽ không thấy buồn nôn nữa."
Tô Tử Dương cười cảm ơn, nhận vỏ quýt lấy móng tay bấm trên vỏ quýt một dường, quả nhiên mùi chua đã nè nén cảm giác khó chịu mới trào ra xuống.
Lạc Dương vừa trò chuyện với Tô Tử Dương, vừa yêu cầu tài xế đưa đến bệnh viện thành phố.
"Đi bệnh viện Bình An là được rồi, đi bệnh viện thành phố làm gì? Tô Tử Dương vừa nghe tới bệnh viện thành phố liền nhớ tới đời trước mình phải bỏ mạng ở đây theo bản năng không muốn đi.
"Chỗ ấy thiết bị gì đó đều tốt hơn một chút, dù sao cũng chỉ tốn thêm 10 phút đi xe mà thôi, mặc kệ thế nào, lấy thân thể làm trọng." Lạc Dương tưởng Tô Tử Dương sợ bệnh viện thành phố tốn nhiều tiền nên giải thích.
"Nhưng mà..." Tô Tử Dương còn muốn nói gì đó, Lạc Dương lại nói: "Tôi có quen bạn làm trong bệnh viện thành phố, lát nữa xin giấy nghỉ bệnh cũng dễ hơn."
Tô Tử Dương suy nghĩ chút cũng đồng ý, dù sao cậu lại không phải muốn đi phá thai, sợ cái gì.
Đăng ký, xếp hàng, trả phí mấy việc linh tinh đều là do Lạc Dương đi làm, Tô Tử Dương chỉ cần ngồi ghế chờ.
Chờ mãi đến khi nhàm chán, Tô Tử Dương lấy tạp chí giải trí bên cạnh xem. Kết quả vừa mới cầm lên đã bị người đàn ông quen thuộc trên trang bìa làm cho giật mình ―― Lăng Triển Dực?!
Tổng tài Lăng thị cùng hào môn thiên kim Tô Tử Kỳ phụng tử thành hôn!
Tiêu đề thiệt cẩu huyết, Tô Tử Dương nhìn chằm chằm bốn chữ 'phụng tử thành hôn' kia, có chút dở khóc dở cười.
Quả nhiên... Cùng phụ nữ kết hôn mới là mục đích cuối cùng của gay.
Tô Tử Dương nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới của mình, nghĩ đến trong bụng có cốt nhục của tên khốn nạn kia lại cảm thấy thấy thật mỉa mai.
Kiếp trước bản thân cùng đường phải đi tìm anh chịu trách nhiệm, cậu chưa từng nghĩ tới muốn bất kì danh phận gì, cũng chưa từng nghĩ muốn cùng anh kết hôn. Cậu chỉ nghĩ muốn làm cho tên Lăng khốn nạn kia bảo đảm cho cậu trong lúc mang thai cơm áo vô lo đến khi bảo bảo bình an chào đời. Đến lúc đó đứa bé thuộc về ai đều không sao cả. Nhưng mà anh lại dẫn cậu đi bệnh viện phá thai, còn làm hại cậu mất mạng, thêm đứa bé trong bụng mới vừa thành hình, tổng cộng hai cái mạng...
Hiện tại nhìn thấy Lăng Triển Dực muốn cùng một phụ nữ 'phụng tử thành hôn', Tô Tử Dương rất muốn cười, nhưng lại cười không nổi, nội tâm rối bời.
Cũng không phải nói cậu cùng Lăng Triển Dực trong một đêm có thể làm ra bao nhiêu tình cảm, mà là loại cảm giác bị phớt lờ, bị hoài nghi, bị vứt bỏ làm trong lòng cậu rất khó chịu...
Thôi, một tên khốn nạn mà thôi, không đáng để câuh đau lòng. Huống chi, kiếp này cậu căn bản không cùng họ Lăng có quan hệ gì. An tâm dưỡng thai, sinh con, tự mình nuôi lớn bảo bảo mới là quan trọng nhất...
Nghĩ như thế, Tô Tử Dương liền khép quyển tạp chí giải trí kia lại, vừa định bỏ xuống, bỗng nhiên nghe được một cái tên quen thuộc. Cậu hết hồn, lại mở quyển tạp chí ra che trước mặt.
"Lăng Triển Dực, anh dẫn em tới đây là có ý gì!" Một âm thanh kiều mị vang lên mang theo chút phẫn nộ.
Bởi vì chỗ Tô Tử Dương ngồi gần chỗ ngoặc hành lang. Cậu mơ hồ có thể nghe được âm thanh cố tình đè thấp chỗ góc hành lang bên kia, hơn nữa là tên của Lăng Triển Dực. Nên vì tò mò, Tô Tử Dương lại xê dịch về phía bên này, nghiêng người nghe trộm.
Quả nhiên, ngay sau đó, Tô Tử Dương liền nghe được âm thanh bá đạo của Lăng Triển Dực: "Cô nói có ý gì hả? Tôi đương nhiên là mang cô tới đây kiểm tra rồi! Kiểm tra coi đứa con trong bụng cô rốt cuộc là mấy tháng!"
"... Dực, anh đừng như vậy được không, chẳng lẽ anh còn nghi ngờ em sao?" Kiều mị cùng giận dữ âm thanh biến mất, biến thành nịnh nọt cùng lấy lòng "Đứa nhỏ này thực sự là của anh, bá mẫu cũng đã xác nhận rồi, bà ấy đồng ý để em sinh đứa bé ra, đến lúc đó... Chúng ta ly hôn cũng không thành vấn đề, anh cho em sinh đứa bé ra được không?"
"Tô Tử Kỳ, đừng có bày cái bộ mặt này trước mặt tôi! Hai chúng ta đã bốn tháng không có gặp mặt, cô nói đứa con trong bụng là của tôi, vậy cùng tôi đến khoa sản kiểm tra xem đứa nhỏ này có phải thật sự bốn tháng hay không!" Giọng Lăng Triển Dực không giận tự uy "Hơn nữa, lần đó là cô chuốc thuốc tôi, tôi căn bản là không có uống chén nước kia, sau đó lại tương kế tựu kế, tôi càng chưa có chạm vào cô, chẳng lẽ Tô đại tiểu thư còn có thể tự mình mang thai?"
"Anh..." Tô Tử Kỳ cắn răng nói "Dù sao đây cũng là của Lăng gia anh, anh có nhận hay không!"
"Tôi biết cô đang tính toán cái gì, cô cho rằng có thể thu phục được mẹ tôi là có thể ngồi nghỉ ngơi thoải mái sao? Còn nữa, chưa qua sự đồng ý của tôi mà cố ý hợp tác với truyền thông ra số báo kia, muốn mượn cái này để uy hiế tôi phải không? Tôi nói cho cô biết, cô làm như vậy không những không thể như mong muốn, còn sẽ làm chính cô lâm vào hoàn cảnh trong sạch bị hủy hoại. Tô đại tiểu thư thông minh như vậy, sẽ không ngốc tới nổi sẽ cùng tôi đối nghịch đi?" Lăng Triển Dực sửa cà vạt, gằn từng chữ một nói: "Tôi sẽ không lấy cô!"
Không biết vì sao, nghe được năm chữ kia, khoé miệng Tô Tử Dương hơi cong lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Đương nhiên, cậu vẫn không quên chửi thầm trong lòng: Lăng khốn nạn chính là Lăng khốn nạn, lúc trước còn coi trọng anh. Không nghĩ tới anh nam nữ đều ăn, hơn nữa ăn xong đều không chịu trách nhiệm! Một người đàn ông nói mình mang thai đến tìm hắn chịu trách nhiệm đúng là không thể tưởng tượng được, không nhận cũng được. Nhưng bây giờ là phun nữ nha, hơn nữa người ta còn thu phục được cha mẹ anh rồi, thậm chí chấp nhận sinh đứa bé ra xong rồi ly hôn cũng không thành vấn đề, vậy mà tên Lăng khốn nạn còn không chịu chịu trách nhiệm!
Này này, trên thế giới còn cái ai tra hơn tên Lăng khốn nạn này không? Có không có không?
Lạc Dương xử lý xong một đống thủ tục cùng bác sĩ nói chuyện xong liền tới tìm Tô Tử Dương. Nhưng hình như Tô Tử Dương đang ngủ gật, trên mặt còn có một quyển tạp chí, cho nên y liền vươn tay đẩy nhẹ cậu, ôn nhu nói: "Tử Dương, đến lượt cậu rồi đó, chúng ta đi kiểm tra thôi!"
Đột nhiên xuất hiện câu nói làm Tô Tử Dương hoảng sợ, cậu vội vàng ném cuốn tạp chí xuống, nhảy dựng lên kéo Lạc Dương chạy ngược hướng chỗ ngoặc hành lang Lăng Triển Dực đứng.
"Ê, Tử Dương, cậu làm sao vậy? Đừng chạy nhanh như vậy, cậu cẩn thận bụng... A ――" Lời Lạc Dương nói bị cái suỵt của Tô Tử Dương ngăn lại nuốt trở về, mà hai người cũng chạy tới cuối hành lang. Tô Tử Dương thấy không kịp chờ thang máy, tiếp tục kéo Lạc Dương theo thang bộ chạy xuống lầu.
..........