Vân Mộc Thanh khoanh tay, tức giận đứng ngay ngưỡng cửa, cô nhìn đôi bố con không biết quy tắc kia chăm chú, khí thế đáng sợ toát ra từ cơ thể.
“Nói đi, hai người đi đâu rồi. Vân Đan, mẹ có cảnh cáo con phải về nhà ngay sau khi tan học chưa”.
“Xong rồi, chơi vui quá nên quên mất cô ấy...”
Nụ cười trên gương mặt Sở Phàm trở nên gượng gạo, Đan Đan đảo mắt liên tục, cô bé hoang mang: “Là bố cứ một mực dẫn con đi đấy, là bố đưa con đi mua đồ chơi, ăn tôm, mua kẹo bông gòn”.
Gương mặt Đan Đan có vẻ rất đáng thương, cô bé dứt khoát bán đứng Sở Phàm: “Đều là lỗi của bố, không liên quan gì đến Đan Đan hết”.
Sở Phàm: “???” Đúng là con gái ruột, chuyên gia bán đứng bố mình.
Anh dở khóc dở cười, chỉ đành lặng lẽ gánh chịu hết tất cả.
Vân Mộc Thanh nhướn mày, cô bực dọc: “Hai người các người vừa ăn vừa chơi, tự nhiên quá nhỉ. Đến bây giờ tôi vẫn còn chưa ăn đây này, vẫn luôn đợi hai người đó”.
“Vốn dĩ cuối tuần này tôi còn muốn dẫn hai người đến thung lũng Vui Vẻ, nếu như hai người chơi vui cỡ đó rồi thì thôi đi”, Vân Mộc Thanh bực bội chỉ vào người Đan Đan hết sức đáng thương ấy: “Cuối tuần này con phải đi học thêm”.
“Còn anh nữa, Sở Phàm, không ngờ anh lại dẫn Đan Đan đi ăn đồ lề đường, lỡ bị đau bụng thì sao hả?”
Đan Đan nhìn Sở Phàm với vẻ tủi thân vô cùng. Sở Phàm chỉ có thể nhìn cô bé với ánh mắt thương hại, ốc còn chưa mang nổi mình ốc đây này, anh có lòng nhưng sức không đủ.
“Mẹ ơi, mẹ đừng giận mà..”, Đan Đan nhẹ chân chạy qua chỗ cô, cô bé lung lay cánh tay Vân Mộc Thanh bằng bàn tay mũm mĩm rồi nói khẽ:
“Sau này Đan Đan sẽ không dám nữa, nhất định sẽ nghe lời mẹ, cuối tuần này chúng ta đi chơi đi mà, được không mẹ, Đan Đan rất muốn đi thung lũng Vui Vẻ”.
Ngọn lửa giận của Vân Mộc Thanh đã giảm bớt phân nửa nhưng cô vẫn bĩu môi, hừ lạnh một tiếng đầy kiêu ngạo: “Phải
xem biểu hiện của con”.
“Bây giờ mẹ còn chưa ăn cơm đó...”
Sở Phàm lập tức đứng ra, anh đi vào nhà bếp: “Anh đi nấu cơm".
“Mẹ ơi, con giúp mẹ gọt trái cây nhé..”, Đan Đan đảo mắt, cũng nhanh chóng nối gót theo sau Sở Phàm.
Khóe môi Vân Mộc Thanh cong cong, nụ cười nở rộ trên gương mặt xinh xắn của cô.
Dáng người yểu điệu của cô dựa vào lưng ghế bập bênh, chỉ ngón tay ngọc ngà ra rồi sai bảo:
“Sở Phàm, ít dầu ít cay thôi đấy, tôi đang giảm cân, nhớ phải cân bãng dinh dưỡng”.
“Còn có con nữa, Đan Đan, bỏ thêm đường, thêm sữa vào. đĩa trái cây, làm thế có thể bổ sung collagen, tốt cho da...”
Vân Mộc Thanh thoải mái duỗi eo, để lộ ra vòng eo trắng. trẻo, thon thả mềm mại, xinh đẹp vô cùng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!