“Mấy năm nay nhà chúng ta đã sống như thế nào, nếu như không có Minh Hưng âm thầm tiếp. tế cứu trợ thì nhà mình đã chết đói từ lâu rồi, mắc gì bố đối xử với anh ấy như thế?”
“Còn Sở Phàm thì sao, bố nuôi anh ta lớn đến từng này tuổi nhưng vừa có mâu thuẫn là anh ta bỏ nhà đi ngay, biệt tăm biệt tích suốt mười năm nay”, Chu Dĩnh hùng hổ chỉ tay vào mặt Sở Phàm, cô ta trút nỗi oán giận của mình ra: “Anh ta đã cống hiến gì cho gia đình, có cho nhà mình một đồng xu cắc bạc nào chưa?”
“Anh ta có gì để so sánh với Minh Hưng?”
Sở Phàm nhíu mày, anh lên tiếng bảo: “Chẳng phải tôi đã để lại giấy tờ nhà đất trước khi đi sao?"
“Miếng đất đó có một ngàn mẫu, sắp sửa được khai phá thành khu thương mại rồi, cho dù mọi người không làm gì, mỗi năm mang cho thuê cũng kiếm được hai ba triệu tệ”.
Miếng đất đó là do anh để lại cho nhà họ Chu, nói chính xác là yêu cầu nhà họ Sở ở Kinh Đô để lại cho Chu Long, giải quyết xong nỗi lo về sau của mình.
Trước kia anh còn ngờ vực tại sao mình để lại một số tiền lớn như thế, mà mười năm nay nhà họ Chu vẫn sống trong căn nhà cũ, dùng dụng cụ cũ.
Vốn dĩ anh cứ ngỡ răng nhà họ Chu không nỡ vứt bỏ đồ cũ, sống phô trương lãng phí, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy sợ răng chẳng phải thế...
“Ha ha, Sở Phàm, anh còn mặt mũi nhắc đến giấy tờ nhà đất nữa hả!”, nghe thấy thế, Chu Dĩnh hừ lạnh: “Nếu không phải vì giấy tờ nhà đất của anh thì nhà của chúng tôi đâu đến nỗi gặp họa lớn thế này!”
Chu Long lập tức biến sả: đừng nói nữa!”
'Câm miệng, con
“Tại sao không cho con nói chứ, con cứ nói Chu Dĩnh đang nổi trận lôi đình, cô ta bực. mình gào lên: “Bởi vì giấy tờ nhà đất ấy mà bố tôi bị Mã Minh Nguyên trong hội thương mại ở Tứ Hải dòm ngói”
° Em:
“Đám súc sinh ấy thủ đoạn độc ác, không gì không dám làm, làm gì có ai trong thành phố Giang Lăng dám chống đối lại tụi nó? Tụi nó cướp giấy tờ nhà đất thì thôi đi, còn đánh gãy một chân bố tôi nữa”.
“Bây giờ chân trái của bố tôi còn đỉnh thép, mỗi khi trời đổ mưa thì ông ấy sẽ đau nhức muốn chết, anh có biết không?”
“Ầm.."
Đầu óc Sở Phàm trở nên trống rỗng, anh đứng bật dậy.
Bầu không khí ở nơi này lặng phắt như tờ. Chỉ có Tôn Minh Hưng hớn hở khi thấy người khác gặp nạn, vui mừng nhìn Sở Phàm xấu mặt!
Ông ấy chỉ sợ Sở Phàm đi liều mạng với người ta, càng sợ anh sẽ mất mạng khi làm thế.
Ông ấy đã lớn tuổi rồi, chịu chút tủi thân cũng có sao đâu?
“Vâng”, Sở Phàm đồng ý ngay, anh im lặng không nói gì.
“Đồ vô dụng”, lúc Sở Phàm đi ngang qua Chu Dĩnh, cô ta bật cười mỉa mai: “Anh có giỏi thì kêu Mã Minh Nguyên sang xin lỗi bố, cướp giấy tờ nhà đất của chúng tôi về đây”.
“Anh có làm được không?”
Chu Long quát: “Dĩnh Dĩnh!”
“Đúng là tôi không làm được”.
Sở Phàm nhìn về phía xa xăm, ánh mắt của anh trở nên lạnh lùng.
Một người chết thì phải xin lỗi thế nào?
Buổi tiệc tối nay khiến cho khách khứa đều mất hứng, ai nấy cũng phiền muộn không thôi.
Chỉ có một mình nam chính Tôn Minh Hưng lại vui vẻ vô cùng, anh ta uống rượu thỏa thích!
Bây giờ, rốt cuộc mọi người cũng đã biết Sở Phàm là một thằng bỏ nhà ra đi mười năm, chưa báo hiếu cho bố mẹ được chút nào.