Sở Phàm: “???” Đây thật sự là mẹ ruột chứ?
Hơn nữa công thần lớn nhất trong việc nhà họ Lý từ hôn không phải là tôi sao, em có thưởng sai người rồi không?
Nhà dột gặp mưa rào, đúng lúc này, nhân viên phục vụ khách sáo đi tới: “Thưa anh, của anh tổng cộng là 248 tệ, anh trả tiền mặt hay quẹt thẻ ạ?”
Sở Phàm hơi bực bội trả tiền, cảm thán một tiếng:
“Người phụ nữ này, tên của em nên đổi thành tham lam mới đúng!”
Trước khi Sở Phàm rời đi còn mua kem và macaron Đan Đan thích nhất trong tiệm bánh ngọt, sau đó mới nhàn nhã đi đến nhà trẻ.
Không đợi đến mười phút thì tiếng chuông tan học đã vang lên, một đám nhóc loi choi như ngựa hoang thoát cương vui vẻ chạy ra ngoài.
Sở Phàm yên lặng nhìn cảnh tượng ấm áp này, còn thầm thấy khó hiểu, như mọi người, con nhóc Đan Đan kia đều là người chạy ra ngoài đầu tiên, sao hôm nay lại chậm thế này.
Đợi các bạn nhỏ khác đều ra hết, Sở Phàm mới thấy Đan Đan đi ra.
Khác với vẻ hoan hô nhảy nhót trước đây, cô nhóc cúi thấp đầu, cầm con gấu đồ chơi hơi cũ nát trong tay, bẹp miệng uất ức đi ra, đôi mắt to đen nhánh mấy đi cảm xúc trước đây, như bị những đám mây mù che phủ, có thể khóc bất cứ lúc nào vậy...
“Bố, chúng ta về nhà thôi”.
Đan Đan yếu ớt nói một tiếng, ủ rũ một mình bỏ đi.
Trong lòng Sở Phàm thầm kêu không xong, khó chịu như bị dao đâm vậy...
Xảy ra chuyện gì rồi?
Trong ấn tượng của Sở Phàm, tính cách Đan Đan sáng sủa hoạt bát, tinh ranh nhanh nhẹn, là một cô nhóc vui vẻ.
Dù có chuyện gì không vui, khóc lóc một hồi chưa đến năm phút lại bắt đầu nhảy nhót.
Nhưng trước giờ anh chưa từng thấy cô nhóc đau lòng khó chịu như thế, như đã mất đi linh hồn vậy.
Sở Phàm vội vàng đuổi theo, anh nở nụ cười như ánh mặt trời hỏi:
“Đan Đan, sao hôm nay lại không vui thế? Có phải vì mẹ không đến đón nên con không vui không?”
“Hay là trong người không khoẻ? Bị cô giáo mắng? Hay là bạn nhỏ khác ức hiếp con? Nói với bố đi, bố ra mặt cho con”.
Đan Đan vẫn ủ rũ cúi đầu, sau đó läc đầu một cái.
Nhưng nghe thấy câu cuối cùng của Sở Phàm, bàn tay nhỏ bé đột nhiên nắm chặt con gấu nhỏ cũ rách kia, bẹp. miệng, đôi mắt to đen láy lập tức dâng lên hơi nước tựa như sắp bật khóc.
“Bố, Đan Đan không sao hết, chúng ta về nhà thôi”.
Nhưng cô bé vẫn nhịn xuống, chỉ gọi Sở Phàm một tiếng non nớt rồi tự đeo ba lô đi xa.
Đây là có người ăn hiếp con bé sao? Sở Phàm nhìn thấy hết vẻ mặt của Đan Đan, nhanh chóng. hiểu ra, trong lòng anh trở nên đau đớn, lửa giận cũng dân
xuất hiện.
Con gái là mạng của anh, cũng là hy vọng và toàn bộ động lực sống của anh.
Anh tuyệt đối không cho phép bất cứ một ai ức hiếp con gái được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!