Vân Gia Mạnh thầm thấy hơi ngạc nhiên, ông ấy hiểu rõ đứa em trai này của mình có máu mặt đến mức nào.
ở trong quân đội liên tục lập công, còn chưa tới bốn mươi tuổi đã có thực quyền như trung tá, trong quân cũng có danh hiệu “Mãnh Hổ Giang Bắc”, rất được các ông lớn coi trọng. Cũng là sĩ quan có hy vọng trong vòng mười năm bước vào vị trí “tướng quân” nhất của khu Giang Bắc!
Sĩ quan cấp tá, sĩ quan cấp tướng, khác nhau một chữ, cách biệt một trời!
Đó chính là chức vị có cấp bậc tương đương với thị trưởng của thành phố Giang Lăng đấy!
Cũng vì thế ánh mắt của Vân Gia Hùng khá cao, biết bao nhiêu thanh niên anh tuấn tài giỏi, nhân tài trong quân, ông ấy đều coi thường chướng mắt, mà bây giờ lại chủ động yêu cầu để Sở Phàm làm con rể của mình?
Đây là vinh quang đến mức nào chứ, nếu truyền ra ngoài, chắc chản sẽ khiến mấy con cháu nhà giàu kia ngạc nhiên đến mức rớt căm.
Chẳng lẽ Sở Phàm kia thật sự là nhân tài, là mình nhìn nhầm rồi sao?
“Hả? Anh hai, anh lén uống rượu một mình à? Thật không trượng nghĩa chút nào!”
Lúc này, Vân Gia Hùng ngửi ngửi, nhanh chóng phát hiện nửa ly rượu trắng Vân Gia Mạnh uống còn thừa trên bàn, ông ấy không chút khách sáo cầm lên.
Vân Gia Mạnh cười bất đắc dĩ: “Đây là rượu Sở Phàm tặng anh, nhưng sát khí quá nặng... rượu đâu mà ra, rõ ràng chỉ là rượu cồn chất lượng kém th
Lý Thu Linh lại châm chọc khiêu khích: “Uống đi, dù sao. chú ba khoẻ mạnh, uống một chút cũng không chết được”.
“Hả? “Con rể tốt' kia của em tặng à, vậy em càng phải uống rồi!”, Vân Gia Hùng vui vẻ hào sảng uống cạn một hơi.
Xoảng...
Mà ngay giây tiếp theo, ly rượu trong tay ông ấy đột nhiên rời xuống, xoảng một tiếng vỡ nát.
Vân Gia Mạnh nhíu mày, khó chịu hỏi: “Chú ba, chú sao thế?
Vân Gia Hùng đứng phắt dậy từ trên ghế, ngạc nhiên trợn to mắt.
Ông ấy lúc thì mừng như điên, lúc thì khiếp sợ, lúc thì khó tin, sau đó thì quỳ phịch xuống, hai tay run rẩy nâng ly thuỷ tinh vỡ dính rượu dưới đất lên, giống như thứ này là báu vật hiếm có gì vậy.
“Chú ba, ôi kìa, đừng nói thật sự trúng độc rồi nhé?”, Lý Thu Linh sợ hãi muốn gọi cấp cứu.
“Tây Phong Liệt, Tây Phong Li
Đúng lúc này, Vân Gia Hùng đột nhiên gào khóc hô to, ông ấy nắm chặt lấy bả vai Vân Gia Mạnh lắc tới lắc lui, vẻ mặt mừng rỡ, hoa chân múa tay vui sướng tựa như một đứa trẻ:
“Anh hai, đây, đây là Tây Phong Liệt đói”
Vân Gia Hùng cực kỳ kích động ôm lấy bả vai Vân Gia Mạnh lắc thật mạnh: “Anh hai, anh lấy đâu ra Tây Phong Liệt này vậy? Có còn không!”
Thân thể yếu ớt của Vân Gia Mạnh sao có thể chịu được. ông ấy giày vò như thế, đau đến mức nhe răng nhếch miệng, xương cốt như sắp rơi rụng hết.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!