Lý Thu Linh võ mông đứng lên, khinh thường lầu bầu một câu: “Dù có chịu tủi nhục cũng tốt hơn chịu cảnh nghèo khó, nó đi theo thằng nghèo rớt mồng tơi kia thì có gì tốt, sớm muộn gì cũng có ngày nó phải khóc thôi”.
Vân Gia Mạnh bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, ông ấy tháo. mắt kính xuống, dụi đôi mắt hơi mỏi, có hơi phiền lòng.
Ông ấy lấy ly ra, muốn rót một ly rượu giải khuây, đối với người mê rượu như ông ấy, đây chính là thói quen đã nhiều năm.
Vân Gia Mạnh tràn đầy tâm sự tuỳ ý mở vò “Tây Phong Liệt” Sở Phàm tặng ra, mới vừa uống thì sắc mặt ông ấy đã thay đổi, liên tục ho khan...
“Rượu này thật mạnh, chứa quá nhiều sát khí”, Vân Gia Mạnh hơi ngạc nhiên: “Dù là Thiêu Dao Tử mười năm cũng không có sát khí mạnh như vậy”.
Nhưng sau khi cơn cay qua đi, một cảm giác sảng khoái vui vẻ khiến ông ấy có hứng thú, lại rót thêm một ly nữa.
Ông ấy coi như từng nếm trăm loại rượu nổi tiếng trên thế giới, lần đầu tiên gặp phải loại rượu cay nồng như thế.
“Khụ khụ khụ, đây là hương vị gì thế, nồng đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra rồi...", Lý Thu Linh đang dọn dẹp nhà cửa liên tụ ho khan, phát hiện đầu sỏ gây nên là hai bình rượu Sở Phàm tặng trên bàn thì lập tức nổi giận.
“Thăng khốn kiếp này, hại chúng ta đắc tội với nhà họ Lý chưa tính, còn tặng loại rượu chất lượng kém này tới, muốn độc chết chúng ta sao?”
Lý Thu Linh đang giận dữ mà không có chỗ trút, bèn nổi giận đùng đùng trực tiếp ném hết hai bình rượu và trái cây Sở
Phàm tặng vào trong thùng rác ngoài cửa.
“Hừ, tặng quà cũng ghê tởm y hệt con người cậu ta”.
“Bà, hầy..” Vân Gia Mạnh chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
Đúng lúc này, dưới lầu vang lên tiếng xe ô tô, sau đó, một chiếc Land Rover có biển số quân đội dừng lại dưới lầu.
Một người đàn ông trung niên mặc đồ rằn ri, mang giày quân đội bước ra, ông ấy dáng người lực lưỡng, cơ bắp trên người như sắp căng rách quần áo, đi đường mạnh mẽ oai phong, dù không mặc quân trang nhưng khí chất quân nhân hào hùng vẫn đập vào mặt.
Từ xa đã nghe thấy tiếng cười hào sảng như sét đánh của ông ấy: “Anh hai, chị hai, từ dưới lầu đã nghe tiếng cãi nhau của hai người rồi, vợ chồng già còn có tình cảm thế sao, ha ha".
Người tới chính là chú ba của nhà họ Vân, Vân Gia Hùng.
“Ôi chao, chú ba đến đó àI”
Lý Thu Linh như gặp được trụ cột tinh thần, vội vàng tiến lên nghênh đón: “Chú ba, Lý Phong kia sao rồi, không sao.
chứ?”
Tuy Vân Gia Mạnh vẫn ngồi, nhưng cũng lo lắng nhìn sang.
“Không chết được, thằng nhóc kia mạng lớn, cấp cứu kịp thời, nhặt về được một mạng”, Vân Gia Hùng tuỳ tiện nói, cũng không khách sáo mà tuỳ ý ngồi xuống, há to miệng cản một quả táo.
“Chỉ là bị tàn phế hai chân, phải ngồi xe lăn cả đời”.
Cuối cùng Lý Thu Linh cũng thấy yên tâm hơn, nhưng nghe thấy Lý Phong bị tàn phế thì nhíu chặt mày!
Mối thù này, sao nhà họ Lý có thể bỏ qua một cách dễ dàng như vậy được? Sớm muộn gì cũng phải trả thù mình thôi.
Bây giờ bà ta vô cùng căm hận Sở Phàm kia, khi không dẫn đến mầm tai hoạ cho mình.
“Anh hai, đứa con rể này của anh hung mãnh thật, sát phạt quyết đoán, nếu ném vào trong đội ngũ của em rèn luyện hai ba năm chắc chắn sẽ là một hạt giống tốt”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!