Lưu Minh Hà rất khó mở lời, bàn tay đầy nếp. nhăn đang cầm ly rượu của bà ấy run rẩy, bà ấy nói:
“Minh Hưng, từ khi con và Dĩnh Dĩnh đến với nhau, cô chưa từng cầu xin con điều gì, hôm nay. xem như cô nhờ vả con một lần, mong con xếp giúp một công việc, có được không?”
Bà ấy toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho Sở Phàm.
Trong phút chốc, Sở Phàm cảm thấy chua xót.
Tình mẹ như nước, cho dù mình lớn đến mức nào đi chăng nữa thì trong lòng mẹ, mình vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ.
Bọn họ luôn luôn dè dặt cho đi mà không cần phải nhận lại.
“Mẹ, không cần đâu”, Sở Phàm ngăn cản Lưu Minh Hà.
Hôm nay con trai của mẹ đã là Quân thần, danh tiếng hiển hách một phương, không cần phải cúi đầu trước bất kỳ người nào nữa.
Kể cả nhà họ Sở trong Kinh Đô!
Tôn Minh Hưng cũng vội vàng đỡ Lưu Minh Hà, anh ta còn chưa kịp lên tiếng thì Chu Dĩnh đã không nhịn nổi nữa, cô ta tỏ vẻ khó chịu: “Mẹ à, mẹ đừng quấy rối có được không?”
“Công ty của Minh Hưng có phải là tổ chức từ thiện đâu, mỗi một vị trí, mỗi một nghiệp vụ đều cần nhân tài chuyên nghiệp, thông qua từng bước. lựa chọn mới được vào, Sở Phàm không có học. vấn, không có năng lực, chạy vào đó ăn không ngồi rồi à?”
“Mẹ sẽ khiến nhân viên bình thường nghĩ như. thế nào, mẹ coi Minh Hưng là gì?”
Chu Long đặt đũa xuống, ông đanh giọng mà nói: “Sao hả, còn chưa rời nhà mà đã lớn tiếng với mẹ con rồi sao? Cứng cánh rồi phải không?”
Chu Dĩnh tỏ vẻ tủi thân: “Bố à, sao bố cứ thiên vị Sở Phàm thế...”
“Được rồi, được rồi”, Tôn Minh Hưng vội vàng lên tiếng hòa giải, anh ta cười ha hả rồi nói: “Bố vợ, mẹ vợ, Dĩnh Dĩnh nói đúng, kỹ thuật và tính chuyên nghiệp trong công ty của con cao lắm, đúng là không dễ sắp xếp việc làm cho anh ta”.
“Nhưng mà nếu bố mẹ đã mở lời thì con rể nhất định sẽ làm theo!”
Lúc Lưu Minh Hà vui mừng ra mặt, anh ta tỏ vẻ trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu, sau đó với cười phá lên rồi nói với Sở Phàm: “Thế này đi nhé, phòng vệ sinh trong công ty của tôi còn thiếu một nhân viên dọn vệ sinh, tôi cảm thấy hợp với anh lắm, anh có muốn cân nhắc thử hay không?”
“Bình thường cũng chỉ cần lau nhà, chà bồn cầu, rửa bồn tiểu, làm mấy việc vặt đơn giản...”
Ánh mắt Sở Phàm trở nên lạnh lùng. “Nói bừa!”