“Vân Hinh Nhi bị anh đánh trọng thương, được đưa vào. bệnh viện hồi tối qua, chắc hẳn phải hai ba tháng sau mới có thể xuống giường được, tạm thời không có tính uy hiếp”.
Sở Phàm hờ hững hỏi: “Còn những người khác thì sao? Có tính toán báo thù gì không”.
“Không có, mà ngược lại, nhà họ Vân luôn che giấu chuyện tối ngày hôm qua, không muốn việc xấu mặt của nhà mình bị lan truyền ra ngoài. Nghĩ thấy cũng đúng, dù gì nhà họ Vân cũng là gia tộc giàu có trong Giang Lăng, cô cả của bọn họ bị người khác đánh trọng thương trước cửa nhà, còn quỳ xuống đất xin tha, việc xấu mặt này đã đủ để khiến cho nhà họ Vân mất sạch thể diện. Xem ra bọn họ muốn báo thù
Sau...
“Theo dõi cho thật kỹ, có động tĩnh gì cũng phải báo cho anh biết, chúng ta từ từ chơi!”, Sở Phàm nhếch môi, tỏ vẻ đùa bỡn như mèo vờn chuột:
“Với lại nhà họ Vân có một bảo mẫu được gọi là dì Triệu, bà ấy đối xử với vợ anh khá tốt, chú tìm cách đưa bà ấy ra đây, lo liệu ổn thỏa cho nửa đời sau của bà ấy, ngoài ra chuyển ba trăm triệu trong tài khoản của anh cho bà ấy xem như là quà báo đáp”.
Dì Triệu có năm mơ cũng không ngờ rằng một người làm người hầu cả đời như bà ấy, vận mệnh lại thay đổi long trời lở đất từ đây... Cũng chỉ vì bà ấy đã nói giúp cho Vân Mộc Thanh vài cầu.
Dù chỉ là một mối thù nhỏ nhặt thôi cũng phải báo, có ơn phải đền đáp gấp trăm gấp ngàn. Đây là cách đối nhân xử thế của Sở Phàm.
“Em hiểu rồi”, La Cường do dự trong giây lát rồi nói: “Anh Phàm, với thân phận hiện tại của anh, chỉ đối phó với mỗi nhà họ Vân thôi mà cần gì phải phiền phức như thế, tùy tiện nói một câu thôi đã đủ để khiến cho bọn họ muôn kiếp không trở lại được, tan biến thành tro bụi
“Thế chẳng phải hời cho bọn họ quá hay sao”.
Sở Phàm nhìn xa xăm, anh thấy hai mẹ con Vân Mộc Thanh và Đan Đan đang vui vẻ chụp hình ở gần đó, giọng nói rất lạnh nhạt: “Năm năm trước, người phụ nữ của anh đã quỳ bên ngoài biệt thự nhà họ Vân, gánh chịu đủ mọi tủi nhục và khinh thường...”
“Năm năm sau, anh muốn khiến cho người phụ nữ của mình giống hệt với nữ vương, ngẩng cao đầu ưỡn ngực mà cất bước, đạp tất cả tiên bạc, quyền thế, vinh dự mà bọn họ lấy làm tự hào bên dưới chân mình, đạp cho vỡ nát!”
Giọng nói của Sở Phàm thành khẩn, ánh mắt rất dịu dàng:
“Anh muốn dùng vinh quang của mình để đúc thành vương miện rực rỡ nhất cho cô ấy, kể từ nay về sau không còn ai dám khinh thường cô ấy nữa...
“Em đã hiểu rồi”.
Sở Phàm dặn dò vài câu ngắn gọn rồi cúp máy, anh nhìn ngắm cảnh thu với vẻ chán chường.
“Sở Phàm, có một việc muốn nhờ anh giúp đỡ...”
Mười phút sau, Vân Mộc Thanh chạy đến bên cạnh anh, gương mặt cô ửng đỏ, nói với vẻ khó xử: “Bố mẹ tôi, muốn gặp mặt anh”.
“Bố mẹ của em muốn gặp tôi à?”
Dù là Quân thần chinh chiến sa trường đã lâu như Sở Phàm, lúc đối mặt với vấn đề 'người nhà, trong lòng cũng không khỏi hơi căng thẳng và lo lảng.
Hơn nữa trước kia anh đã từng nghe cô bé Đan Đan nói, trong năm năm nay, Vân Mộc Thanh và bố mẹ mình không hòa thuận cho mấy, một năm cũng chẳng gặp được mấy lần.
Đây là cơ hội để làm dịu quan hệ giữa bọn họ.
Vân Mộc Thanh gật đầu, gương mặt ửng đỏ, cô khó xử: “Bố mẹ tôi đã biết chuyện trong biệt thự hồi tối hôm qua rồi, tôi nói với người khác rằng anh là bạn trai mới của tôi, bởi thế bọn họ vừa gọi điện thoại, muốn mời anh đến nhà tôi dùng bữa...