“Em chỉ cần nhớ, sau này có tôi ở đây, tôi sẽ không để cho em chịu chút thiệt thòi nào đâu”.
“Còn có con nữa!”
Lúc đôi mắt Vân Mộc Thanh ửng đỏ, Đan Đan cũng cười hì hì rồi giơ bàn tay nhỏ nhắn lên, cô bé nói với vẻ ngạo kiều: “Con và bố vĩnh viễn sẽ bảo vệ mẹ”.
Vân Mộc Thanh mím môi, cô nở nụ cười, trong lòng cảm thấy cảm động và ấm áp.
Sở Phàm cất tiếng nói: “Em bị sốt cũng vừa khéo, ăn nhiều hơn để bồi bổ sức khỏe đi. Hôm nay là cuối tuần, thời tiết đẹp đế, đợi lát nữa tôi sẽ đưa em và Đan Đan đi thả diều với đi tản bộ”.
“Ùnf,
Đột nhiên vành mắt của Vân Mộc Thanh ươn ướt, mũi cô xon xót, cảm thấy hơi muốn khóc.
Cô vội vàng cúi đầu xuống, giả vờ ăn cơm rồi len lén lau đi nước mắt trên gò má mình...
Năm năm nay, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được niềm hạnh phúc khi được người khác bảo vệ và có thể dựa dẫm vào người khác.
Ngọn gió mùa thu mang đến sự mát mẻ. Thời tiết hôm nay rất đẹp, bầu trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh.
Những người trẻ tuổi đều ra công viên cách khu chung cư không xa dạo bộ, hiếm lắm mới có ngày cuối tuần thảnh thơi, tới đây giải tỏa áp lực.
Sở Phàm và Vân Mộc Thanh sóng vai cất bước, nam thanh nữ tú khiến người xung quanh quay đầu nhìn mãi, ai nấy đều sinh lòng hâm mộ, Đan Đan nhập bọn chơi với đám trẻ con, vui vẻ thả diều, bịt mắt bắt dê, tiếng cười đùa vang vọng không ngừng...
Có nhìn thế nào thì đây cũng là gia đình ba người khiến cho người khác phải hâm mộ.
Vân Mộc Thanh cảm thấy nhẹ nhàng trước nay chưa từng có, thậm chí trong lòng cô còn đang nghĩ, nếu như, nếu như Sở Phàm thật sự là bố ruột của Đan Đan thì tốt biết bao nhiêu...
Chỉ tiếc rằng tất cả đều là giả, luôn là giả.
Sau này mình biết đối mặt với quan hệ giữa mình Sở Phàm thế nào đây? Sau khi Đan Đan biết sự thật thì phải làm sao?
Trong lòng Vân Mộc Thanh rối như tơ vò, cô cảm thấy quan hệ giữa mình và “chồng giả' Sở Phàm càng lúc càng phức tạp, không cắt đứt được mà cũng không tìm ra manh mối.
Nào ngờ Sở Phàm lại chính là bố ruột hàng thật giá thật của Đan Đan! Tiếc là anh vẫn luôn do dự, không dám nhìn thẳng vào thân phận của mình, không dám nhận mà thôi.
Vận mệnh thường hoang đường trêu ngươi như thế...
“Sở Phàm, tôi nghĩ, mình vẫn phải về về biệt thự nhà họ Vân một chuyết
Vân Mộc Thanh vừa đi dạo, trong lòng vẫn ngổn ngang tâm sự: “Vân Hinh Nhi bị anh đánh trọng thương, tôi lo rằng bọn họ sẽ báo thù dì Triệu, là bảo mẫu nói giúp tôi vào ngày. hôm đó, bà ấy được xem như người thân duy nhất của tôi trong biệt thự nhà họ Vân rồi, tôi phải cứu bà ấy”.
Giọng nói của Sở Phàm bình tĩnh nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy rất đỗi yên tâm: “Giao cho tôi đi, tôi sẽ xử lý ổn thỏa”.
“Thế, được thôi”, Vân Mộc Thanh gật đầu, trong vô thức, hình như cô đã bắt đầu lưu luyến Sở Phàm.
Điều này khiến cho cô cảm thấy hoảng sợ, lo lắng và căng thẳng vô cùng...
Lẽ nào mình đã yêu cái tên này rồi sao? Không thể nào, chäc chẳn không thể nào!
“Mẹ, mẹ ơi!”
Vào lúc này, Đan Đan vui vẻ chạy đến, cô bé nắm tay Đan Đan rồi nói: “Bên kia, lá phong ở bên kia đẹp lắm, có rất nhiều chị gái xinh đẹp và các cô chụp hình, chúng ta cũng qua đó xem đi”.
Vân Mộc Thanh cũng nhân cơ hội này gạt bỏ suy nghĩ rối loạn trong lòng mình, cô cười rồi nói: “Được rồi, chúng ta cũng đi”.
“Vừa khéo chụp vài tấm hình gia đình”, Sở Phàm cũng mỉm cười bước tới bên bọn họ.
Nhưng Đan Đan vội vàng dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình đẩy anh ra, gương mặt cô bé rất ngạo kiều: “Bố không được đi, nhiều cô và chị gái xinh đẹp như thế, bố mà đi là hết biết đường về ngay, lỡ bố không cần mẹ nữa thì phải làm sao”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!