Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuyên qua rèm cửa rọi lên trên giường trong phòng ngủ.
“Ưm..”
Vân Mộc Thanh đang mê ngủ cảm thấy ánh mặt trời hơi chói mắt, cô nhíu mày, mơ màng mở mắt ra, vô thức tỉnh dậy.
Tối qua dầm mưa sốt cao khiến cô hơi đau đầu, đầu óc mơ màng, một lúc lâu sau đó mới tỉnh táo lại. Nhưng chẳng. mấy chốc đã phát hiện không đúng lắm...
Hả? Cái gối này thật mềm, thật thoải mái, còn ấm áp nữa.
Vân Mộc Thanh hơi lười biếng nghĩ, theo bản năng duỗi tay muốn ôm lấy “cái gối” dưới đầu.
Cô đưa mắt nhìn thoáng qua, sau đó giật mình, đây rõ
ràng là một cánh tay mài
Cô biến sắc, trợn to mắt, phát hiện còn có một người đàn ông nắm trên giường mình!
Càng đáng sợ hơn là cô lén nhìn xuống người mình trong chăn, trên người ngoài đồ lót thì không còn gì cả, mình và anh còn đang ôm chặt lấy nhau!
Vân Mộc Thanh lập tức tỉnh táo lại, cô giơ tay che gò má nóng bổng.
Tiếng thét chói tai vượt qua chín mươi đề xi ben khiến cả phòng ngủ như rung lên.
Đương nhiên Sở Phàm cũng giật mình tỉnh giấc, anh dụi đôi mắt lèm nhèm, nhìn Vân Mộc Thanh đang đăng đằng sát khí trước mặt: “Chào buổi sáng...”
ml!
Vân Mộc Thanh trực tiếp đá Sở Phàm một cước, Sở Phàm nhanh tay nhanh mắt vội vàng nhảy xuống giường.
“Sở Phàm, tôi muốn giết anh!”
Vân Mộc Thanh thét lên một tiếng, đăng đằng sát khí ném gối và quần áo trên giường về phía Sở Phàm.
“Khốn kiếp, vô sỉ, háo sắc, súc sinh, lưu manh giả danh trí thức!”
Sở Phàm bất đắc dĩ nhanh nhẹn đón lấy đồ cô ném qua, vội vàng nói: “Mộc Thanh, em nghe tôi giải thích...”
iải thích cái rắm, tên khốn kiếp này, lợi dụng lúc tôi bị bệnh hôn mê làm chuyện bỉ ổi với tôi, xơ múi tôi?!”
Lúc này Vân Mộc Thanh vừa thẹn vừa giận, với tình cảnh thế này, sao cô còn nghe vào lời giải thích của Sở Phàm nữa, chỉ biết hùng hổ ném đồ về phía anh.
Hốc mắt đỏ bừng, uất ức đến mức sắp bật khóc... Không ngờ tên khốn kiếp này lại là người như vậy, mình
thật sự là bị mù rồi, còn ngu ngốc dầm mưa cả buổi ở biệt thự nhà họ Vân, muốn xin tha cho anh.
Sở Phàm vừa tránh né để cô trút giận vừa giải thích: “Vân Mộc Thanh, em thật quá đáng, tối qua tôi đội mưa to như vậy bế em về nhà, còn nấu canh gừng cho em, để em nghỉ ngơi cho tốt, kết quả thì thế nào, làm việc tốt còn không được báo
đáp".
“Tối qua em lúc thì kêu lạnh lúc thì kêu nóng, lúc khóc lúc. cười, giày vò khiến mọi người ngủ không yên. Tự em nhớ lại xem tôi có làm chuyện có lỗi với em không?”
Mặt Vân Mộc Thanh nóng lên, lông mi chớp chớp, nhớ lại tình cảnh tối qua bằng những ký ức vụn vặt...
Hình như đúng là giống lời Sở Phàm nói, tối qua mình bị sốt khó chịu, tên khốn Sở Phàm này vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc mình, cũng không xảy ra chuyện quá đáng gì.
Cô vô thức nhìn xuống làn da mình, bóng loáng trắng nõn như mỡ đông, không hề có vết thương hoặc dấu vết bị khi dễ...
Xem ra thật sự đã hiểu lầm tên này rồi?
Vân Mộc Thanh chớp mắt, cơn tức trong lòng vơi đi một nửa, nhưng vẫn tức giận trừng Sở Phàm, hừ lạnh một tiếng:
“Nếu đã thế, vậy tôi hỏi anh, quần áo trên người tôi là ai thay?”
“Wi sao anh lại năm trên giường tôi?” “Lúc tôi tỉnh lại, vì sao anh và tôi lại ôm chặt lấy nhau?”
Liên tục ba câu hỏi khiến Sở Phàm trở tay không kịp, lúng ta lúng túng.
“Tôi bị ép mà”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!