Xoạt…
Ánh mắt của gần vạn người có mặt ở đây gần như nhìn sang hướng phát ra âm thanh cùng một lúc.
Gần như trong giây phút đó, dù là học trò trong Hiệp hội võ thuật của Ngụy Trung Hồ, người đứng đầu các gia đình quyền quý có mặt ở đây, thậm chí đến Tô Nhân vênh vênh váo váo, tự xưng là hậu duệ Hoàng tộc kia.
Cũng đều biến sắc…
Gió tuyết mịt mù, giữa làn gió tuyết, một người đàn ông vạm vỡ được người hầu già cỗi mặc áo vải lanh hộ tống, chầm chậm bước về phía trước.
Bông tuyết bay rợp trời, để lại hai hàng dấu chân rõ ràng, vững vàng, chậm rãi, nhẹ nhàng cất bước.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, vóc dáng và tướng mạo của người đàn ông vạm vỡ ấy dần dần xuất hiện rõ ràng trước mặt bọn họ, làm cuốn lên một cơn sóng lớn…
Mãng bào tím, áo thêu rồng.
Mày kiếm mắt sáng như sao, vô cùng uy nghiêm…
Sở Trí Hậu.
“Phịch…”
Advertisement
Tất cả người đứng đầu trong các gia tộc giàu có đều vội vàng quỳ xuống đất tiếp đón: “Xin bái kiến Nhất Tự Kiên Vương, Vương gia vạn phúc kim an”.
Ngụy Trung Hồ, Ngụy Trấn Luân cùng với hơn vạn học trò Hiệp hội võ thuật đều quỳ xuống đất chào hỏi:
“Bái kiến Nhất Tự Kiên Vương, Vương gia vạn phúc kim an”.
Âm thanh vang dội như vút lên trời cao.
Sở Trí Hậu chỉ thản nhiên đảo mắt nhìn tất cả mọi thứ, ánh mắt ông ta bình tĩnh nhưng lại rất đỗi oai phong.
Hai mươi năm trước, ông ta từng dẫn theo đại binh tám trăm ngàn người chinh chiến mười bảy nước trong vòng một đêm, làm cả thiên hạ chấn động.
Ngày này hai mươi năm sau, ông ta vẫn tỏa sáng rực rỡ như vậy khi xuất hiện một lần nữa…
Advertisement
Trong chớp mắt, nơi này chỉ còn sót lại hơn một trăm tên Cẩm Y Vệ lúng ta lúng túng, Sở Phàm thản nhiên như không cùng với Tô Nhân đang sững sờ.
“Mạnh mẽ quá, kinh ngạc quá”.
Nhìn Sở Trí Hậu đứng giữa gió tuyết như trung tâm của thế giới này, suy nghĩ ấy nảy lên trong đầu Tô Nhân.
Hắn tự cho rằng mình cũng là người tài hoa, một cậu chủ có gia thế phi phàm.
Nhưng lúc đối diện với người đã gánh cả giang sơn, vị thần trong khắp cõi Đông Hoa, hắn lập tức cảm thấy mình yếu ớt làm sao…
Giống như con sâu cái kiến nhỏ nhoi đối mặt với núi Thái Sơn cao to chọc trời, chỉ cần nghĩ thôi cũng biết khoảng cách giữa cả hai xa đến mức nào.
“Đứng dậy đi”.
Sở Trí Hậu chỉ nói với giọng bình tĩnh, trong chớp mắt, cả nghìn người có mặt ở đây đều đứng dậy, ánh mắt bọn họ toát ra vẻ sùng kính, cuồng nhiệt và kính phục.
Nếu như nói quỳ đón Hoàng tử Tô Nhân là vì kiêng dè và sợ hãi, sợ hãi thế lực Hoàng tộc Tô thị chống lưng cho hắn…
Thế thì lúc đối mặt với Sở Trí Hậu, tất cả mọi người đều tôn kính ông ta từ tận đáy lòng, giống như bái lạy tín ngưỡng của mình!
Nếu như không có người đàn ông này, nước Đông Hoa đã bị diệt vong từ hai mươi năm trước rồi, trăm họ lầm than…
“Cậu là người của nhà họ Tô à?”
Sở Trí Hậu bước lên trước, ông ta liếc nhìn gương mặt đượm vẻ lo lắng của Tô Nhân rồi nói: “Vùng đất Yên Kinh đến phiên người trong Hoàng tộc chỉ tay năm ngón từ bao giờ?”
“Cậu dẫn nhiều người vào đây như thế, có được tôi phê chuẩn cho chưa?”
Lời chất vấn nhẹ bẫng như không nhưng lại khiến hắn cảm thấy áp lực nặng nề.
Hơn một trăm tên Cẩm Y Vệ đều siết chặt cán dao, dù bên ngoài gió lạnh thổi phần phật, tuyết bay mịt mù nhưng lòng bàn tay bọn họ lại ứa mồ hôi lạnh…
Lúc đối mặt với vị thần như Vương gia Sở, làm sao bọn họ không căng thẳng cho được.
Dù Tô Nhân thầm cảm thấy hoảng sợ bất an trong lòng, nhưng hắn tự cho rằng mình gánh vinh quang của Hoàng tộc trên vai, dù là bất kỳ lúc nào cũng không thể khiến cho Hoàng tộc mất mặt được.
“Hừ, nực cười, người trong Hoàng tộc làm gì đến phiên người khác nói ra nói vào à?”
Tô Nhân ngẩng cao đầu, cố gắng làm ra vẻ mình không hề kém thế hơn Vương gia Sở chút nào, hắn nghiến răng cắn lợi mà nói:
“Sở Trí Hậu, tôi cảnh cáo ông, ông…”
Sở Trí Hậu ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Tô Nhân: “Cậu gọi tôi là gì?”
Tô Nhân giật mình, bị Vương gia Sở nhìn chòng chọc khiến cho hắn có cảm giác mình đã rơi xuống chín tầng địa ngục.
Nhưng tất cả mọi người ở đây đều đang nhìn hắn, nếu như hắn cúi đầu trước mặt mọi người thì mặt mũi của nhà họ Tô phải để ở đâu? Thể diện của Hoàng tộc phải để ở đâu?
Tô Nhân nghiến răng, hắn hít sâu một hơi, ánh mắt sáng bừng: “Sở Trí Hậu, ông chỉ là Vương tộc mà thôi, phải hiểu tôn ti trật tự, tôi là Hoàng…”
Bốp!
Hắn còn chưa nói dứt lời, cái bạt tai của Sở Trí Hậu đã giáng xuống.
Âm thanh vang dội, Tô Nhân bị đánh ngã xuống mặt đất, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch…
“Tên húy của bổn Vương mà cậu cũng dám gọi thẳng sao?”, Vương gia Sở lạnh lùng nhìn Tô Nhân, giọng nói của ông ta rất đanh thép:
“Đừng nói là cậu, đến ông nội cậu, Tể tướng Tô, nhìn thấy bổn Vương cũng phải lịch sự gọi một tiếng ‘Vương gia’, kính nể tôi ba phần, cậu chỉ là con cháu nhỏ nhoi của nhà họ Tô cũng dám láo xược bàn tôn ti trật tự với tôi sao?”
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc, ai nấy cũng hít sâu một hơi khí lạnh, không hổ là Vương gia Sở, hành xử quyết đoán, thủ đoạn độc ác.
“To gan, dám bất kính với Hoàng tử!”
Vài tên Cẩm Y Vệ lập tức biến sắc khi nhìn thấy thế, bọn chúng phụ trách bảo vệ an toàn cho Tô Nhân, nếu như Tô Nhân có bề gì thì chúng khó mà giữ nổi tính mạng nhỏ của mình.
Bởi thế, cho dù đối phương là Vương gia Sở, bọn chúng cũng đồng loạt rút đao cảnh cáo…
Nhưng rồi, một giây sau…
Sở Trí Hậu búng ngón tay.
Rắc…
Đao quý được luyện từ huyền thiết trong tay hơn một trăm tên Cẩm Y Vệ đều vỡ thành mảnh vụn, bị gió tuyết cuốn bay đi mất tăm mất tích.
Cái gì…
Đám Cẩm Y Vệ đều sợ hãi, chúng sững sờ.
“Đừng động võ trước mặt bổn Vương”, Sở Trí Hậu lạnh lùng đảo mắt nhìn chúng, ông ta nói với giọng lạnh lùng: “Chứ bằng không một giây sau, thứ nát vụn sẽ là đầu của các người”.
Mồ hôi lạnh túa ra đầy lưng đám Cẩm Y Vệ…
Bọn chúng tin rằng nếu như Sở Trí Hậu thật sự ra tay thì cái mạng nhỏ của chúng sẽ không còn nữa.
Câu chuyện Sở Trí Hậu chinh chiến mười bảy quốc gia trong vòng một đêm đã lan truyền đầu Nam chí Bắc, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy ông ta, bọn họ mới biết rằng người đàn ông như thần thánh này đáng sợ đến mức nào!
Đồng tử Ngụy Trung Hồ co rụt, trong lòng run rẩy mãi không thôi…
Vốn dĩ ông ta cứ nghĩ rằng với sự điều hành và thực lực của mình trong nhiều năm nay, Hiệp hội võ thuật đã trở thành một thế lực hùng mạnh, đủ để ngang hàng phải lứa với Vương gia Sở, bản thân ông ta cũng loan tin như thế đi khắp chốn.
Nhưng đến tận ngày hôm nay, ông ta mới biết mình sai rồi, sai đến lạ lùng.
Dù xét về sức ảnh hưởng, địa vị hay là võ công của bản thân.
Ông ta đều kém xa Vương gia Sở, chỉ có thể ngẩng cổ trông theo mà thôi.
Thậm chí ông ta còn không bằng cả Sở Phàm.
Trái tim Tô Nhân đập thình thịch, Cẩm Y Vệ, chỗ dựa lớn nhất của hắn lại chỉ là thùng rỗng kêu to trong mắt Sở Trí Hậu, điều này khiến cho hắn sợ hãi vô cùng.
“Vương, Vương gia Sở, ông chắc chắn muốn đối đầu với Hoàng tộc Tô thị sao?”
Tô Nhân không dám tỏ ra bất kính với Sở Trí Hậu một chút nào nữa, chỉ có thể lấy cái mác Hoàng tộc Tô thị để kiềm chế Sở Trí Hậu.
“Hoàng tộc à… Trên đời này, không chỉ có nhà họ Tô của các người mới là Hoàng tộc”, Sở Trí Hậu lạnh lùng liếc nhìn Tô Nhân: “Lẽ nào nhà họ Sở của tôi không phải là Hoàng tộc sao? Thái tử Hoa trong Đế Đô còn phải gọi tôi một tiếng ‘Vương phụ’, cậu là cái thá gì”.
Lúc Tô Nhân lúng ta lúng túng, Sở Trí Hậu nhìn sang Sở Phàm đứng bên cạnh, ông ta chỉ nói một cách bình tĩnh nhưng lại gây ra cơn động đất cấp mười:
“Cậu có tư cách mà lớn lối đòi thu nhận con trai của Sở Trí Hậu tôi làm người hầu trong nhà cậu?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!