Chẳng lẽ đám nghèo này thật sự điên rồi à?
Vì chút quân công ngay cả mạng cũng không cần, muốn cá chết lưới rách với mình sao?
Trong lòng Đinh Hình vừa thấy hoảng sợ vừa thấy nhục nhã, anh ta đường đường là cậu chủ nhà giàu, bây giờ bị một đám lính nghèo khống chế trước cửa nhà mình như vậy, sao có thể nuốt cơn tức này xuống được.
Anh ta tức giận quát: “Hù doạ ông đây hả? Ông có gan thì nổ súng bắn tôi đi, bắn đi, có gan thì ông thử…”
Đùng…
“A!”
Còn chưa nói xong, Trần Phong Hoàng đã dời súng xuống, bắn một phát lên đầu gối chân phải của anh ta.
Máu tươi chảy ra theo tiếng la thê thảm của Đinh Hình, khiến anh ta đau đến mức mồ hôi lạnh chảy đầm đìa…
Dương Tuyền lại sợ tới mức tái mặt, cứ thế ngất luôn.
“Ngoan ngoãn chút, hiểu không? Bọn này vừa mới lùi xuống từ trên chiến trường Tây Dã, mạng người trong tay không một nghìn thì cũng là tám trăm, giết cậu cũng như giết một con gà thôi, có hiểu không?”
Advertisement
Trần Phong Hoàng vỗ gò má Đinh Hình, lạnh lùng nói: “Còn dám nói nhảm thêm một câu nào nữa thì tôi bắn vỡ trứng cậu, khiến cậu biến thành thái giám luôn”.
Đinh Hình lập tức rùng mình một cái, sợ hãi kẹp chặt hai chân lại, liên tục cầu xin tha thứ: “Tôi… Tôi sai rồi, các người hỏi đi, tôi biết cái gì đều sẽ nói hết cho các người…”
Đinh Hình cũng không dám kiêu ngạo nữa, anh ta nhìn ra đám người này đều rất hung hãn, bọn họ thật sự dám lấy mạng mình.
Lúc này, có hai chiến sĩ chuyển một cái ghế đến, Sở Phàm thoải mái ngồi xuống đối diện Đinh Hình, bình tĩnh hỏi: “Danh sách các tướng sĩ lập công trên đơn xét công là anh sửa đúng không?”
Đinh Hình theo bản năng nâng mắt lên, nhìn thoáng qua Sở Phàm.
So với đám người Trần Phong Hoàng đằng đằng sát khí, Sở Phàm lại rất bình tĩnh ung dung, không mang theo chút sát khí nào, nhưng lại khiến người ta có cảm giác áp lực như núi cao, tựa như tất cả chuyện trên đời đều nằm trong tay anh, làm tim người ta đập thình thịch.
“Đúng, đúng vậy”, Đinh Hình cắn răng trả lời, không dám giấu diếm chút nào.
“Lý do? Ai sai anh làm?”, Sở Phàm hỏi tiếp.
Advertisement
“Cái này…”
Đinh Hình chần chừ một lát, sau đó cắn răng, cứng cổ nói: “Không ai sai khiến tôi cả, là tự tôi sửa”.
“Tôi chỉ thấy khó chịu với đám nghèo khó kia thôi, đám người xuất thân thấp hèn như bọn họ nên bị giẫm dưới chân cả đời, cho rằng lên chiến trường giết mấy quân địch đã đủ làm rạng rỡ tổ tông rồi à? Nằm mơ đi, bọn họ đừng hòng!”
Sở Phàm không trả lời, chỉ lạnh lùng vung tay lên.
“Đùng!”
Trần Phong Hoàng lập tức hạ thấp họng súng, bắn xuyên qua đầu gối chân trái của anh ta.
“A!”
Đinh Hình lập tức phịch một tiếng ngã xuống đất, đau đớn kêu thảm thiết, lăn lộn tứ tung…
Sở Phàm lạnh lùng nhìn anh ta, cất lời: “Lòng kiên nhẫn của tôi có giới hạn, không rảnh nói nhảm với anh, tôi cho anh hai sự lựa chọn”.
“Một, nói ra người đứng sau sai khiến anh, tôi tính sổ với các người cùng một lúc”.
“Hai, bây giờ tôi dùng súng bắn chết anh trước, sau đó lại đi bắt hết bọn họ lại”.
“Tự anh nghĩ xem rốt cuộc nên chọn thế nào đi”.
Đinh Hình khiếp sợ trợn tròn mắt, miệng há to đến mức có thể nhét vào một quả dừa…
Tóm hết tất cả những người đầu têu ở phía sau, tính sổ cùng một lúc?
Rốt cuộc tên này ngông cuồng, kiêu ngạo đến mức nào vậy!
Nhìn khắp cả Đông Hoa, có mấy người dám đấu với Hiệp hội võ thuật, dám tính sổ với Cửu Thiên Tế như thế chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!