Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho những hũ tro cốt của những người liệt sĩ, gia đình Sở Phàm bước vào trong một chiếc ô tô khiêm tốn giữa đám đông, chậm rãi rời khỏi nghĩa trang liệt sĩ…
Những chàng trai đã cống hiến hết máu thịt của mình cho Tổ quốc sẽ yên giấc ngàn thu ở đây, bình thản ngắm nhìn tháng năm tĩnh lặng giống như tâm nguyện của họ trước lúc xuất chinh.
Chiếc xe nhanh chóng đưa bọn họ đến phủ Vương gia Sở.
Sở Phàm, Trần Phong Hoàng, La Cường và Diệp Mỹ Na đều mang quà đến cho Đan Đan.
Nhìn những túi lớn túi nhỏ đựng đồ chơi tinh xảo xinh đẹp và món ăn vặt ngon miệng, cô bé ấy cười tít mắt như vầng trăng khuyết, kích động đến mức không biết phải làm sao.
Vân Mộc Thanh im lặng ngắm nhìn cảnh tượng ấy, cảm giác hạnh phúc đầy ắp trong lòng.
“Cho em này”.
Advertisement
Sở Phàm đeo một sợi dây chuyền đặc biệt được làm tỉ mỉ từ vỏ đạn, mộc mạc nhưng lại không tầm thường lên chiếc cổ trắng ngần của Vân Mộc Thanh.
“Mấy tháng nay, lần nào nhớ đến em anh cũng xuyên một ít, chẳng biết thành một sợi dây chuyền từ lúc nào”.
Vân Mộc Thanh nhẹ nhàng vuốt ve vỏ đạn, đôi mắt xinh đẹp của cô lấp lánh, cô cảm động: “Em thích lắm”.
Từ trước đến nay điều mà cô để ý không phải là những thứ tiền bạc vật chất mà chính là tấm lòng.
Thấy Sở Phàm rốt cuộc đã về nhà, Đan Đan bám dính lấy anh mãi, anh ở với Vân Mộc Thanh và con gái một ngày.
Tối đó, Sở Phàm nhìn thấy Ông Bảo, anh trầm ngâm trong giây lát rồi lấy vài cây thuốc, lộc nhung, sừng bò Y Ắc quý giá ở Tây mà mình đã chuẩn bị sẵn ra.
Advertisement
“Ông Bảo, dược liệu này đều được bạn bè ở Tây Dã của tôi tặng, có tác dụng bổ khí dưỡng thân, giải tỏa căng thẳng mệt mỏi, kéo dài tuổi thọ, ông giữ lấy đi”.
Ông Bảo cười cười ngầm hiểu ý: “Đại Thế tử, cậu muốn tặng dược liệu quý hiếm này cho tôi hay là nhờ tôi gửi cho Vương gia?”
Ông Bảo đã nhìn thấu sự lạnh lùng bị bố con bọn họ cố tình dựng lên ngăn cách giữa hai người từ lâu.
Sở Phàm cảm thấy hơi bất đắc dĩ, anh chỉ cười cười: “Ông cũng có thể dùng, tôi có chuẩn bị cho ông…”
Ông Bảo khoát tay cười cười rồi an ủi: “Đại Thế tử có lòng rồi, lão nô nhận ý tốt của cậu”.
“Nhưng tôi cảm thấy nên để cậu đích thân giao món đồ này cho Vương gia sẽ tốt hơn, nói thật lòng, mấy tháng cậu chinh chiến ở Tây Dã, mặc dù ngoài mặt Vương gia vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng…”
“Nhất là mấy ngày cậu quyết đấu cùng ‘chiến thần lục quốc’ Khương Mặc Quan, ông ấy đã thức trắng cả đêm ròng, suốt đêm không ngủ, tóc cũng đã bạc đi nhiều…”
Sở Phàm im lặng, không biết anh đang nghĩ điều gì.
Vào lúc này, một bàn tay dịu dàng nắm lấy cánh tay Sở Phàm, Vân Mộc Thanh nói khẽ: “Đi thăm đi, anh biết ông ấy ở đâu mà”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!