“Đan Đan ngoan quá, bây giờ bố đã về rồi, chắc chắn sẽ không để cho hai mẹ con thiệt thòi nữa đâu”.
Sở Phàm nhìn cô bé với gương mặt dịu dàng, giọng nói kiên định.
Anh quyết định phải đi tìm Vân Mộc Thanh, không thể để cho cô gái ngốc ấy gặp chuyện gì ngoài ý muốn nữa.
Lúc đang nhớ xem địa chỉ công ty Vân Mộc Thanh là ở đâu, đột nhiên có dãy số điện thoại lạ gọi đến.
“Anh Sở, à không phải, anh rể, em là Vân Dũng”, giọng nói của Vân Dũng run rẩy, nhuốm vẻ. nịnh nọt lấy lòng, cậu ta nói năng một cách dè dặt.
Sở Phàm nhướn mày, anh lười chẳng muốn để ý đến loại người như Vân Dũng, thế nhưng nể mặt cậu ta cùng chung dòng máu với Vân Mộc Thanh nên vẫn hờ hững đáp lại:
“Thù oán giữa tôi và Lý Tử Duy đã giải quyết xong rồi, sẽ không báo thù cậu, cậu cũng không.
xứng cho tôi báo thù”.
Sau khi nói dứt lời, anh muốn cúp máy ngay.
'Vân Dũng quýnh quáng la lên: “Anh rể, không phi chuyện đó, em muốn nói về chuyện của chị họ, chuyện của Vân Mộc Thanh”.
Sở Phàm khựng lại, anh tiếp tục lầng nghe:
“Anh rể, chị họ đã đứng trước cửa nhà tổ của nhà họ Vân suốt buổi chiều rồi, bây giờ đang mưa mà chị ấy vẫn còn chưa về, anh mau đến đưa chị ấy đi đi".
“Chị ấy muốn gặp ông nội, xin ông nội từ hôn với cậu cả nhà họ Lý, nhưng ông nội đâu có chịu gặp chị. Ôi, em phải làm liều chống đối nhà họ. Vân mới gọi điện thoại cho anh đó”.
“Anh rể, em cũng có trách nhiệm trong chuyện này, làm thế xem như bù đắp lại lương tâm của em đi. Anh rể, xin lỗi anh...”
Sở Phàm lập tức sầm mặt xuống, anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sấm chớp nổ vang, mưa to như trút nước. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot nhé cả nhà
Dường như hình ảnh vóc dáng yêu kiều của 'Vân Mộc Thanh đang hiện lên trong đầu anh, cô đứng một mình bên ngoài cửa, toàn thân ướt đẫm, lung lay giữa cơn mưa gió.
“Tôi biết rồi”.
Anh cúp máy, ngọn lửa giận dữ và sự tự trách nảy sinh trong lòng.
Người phụ nữ ngốc nghếch này, bây giờ người đàn ông của em có quyền lực khuynh đảo thiên hạ, chỉ cần một câu nói của em thôi thì nhà họ Vân, nhà họ Lý chó chết gì đó đều hóa thành tro tàn.
Em cần gì phải ngu ngốc tự mình đứng bên ngoài cửa, gánh chịu hết mọi sự nhục nhã và tủi hờn...
“Đan Đan, bố phải đi rước mẹ, con phải ngoan ngoãn ở nhà một mình, được không?”, Sở Phàm xoa đầu con gái, giọng nói của anh rất dịu dàng.
“Vâng, bố cứ việc yên tâm, Đan Đan sẽ ngoan ngoãn đợi bố mẹ về”, Đan Đan gật mạnh đầu, cô bé rất hiểu chuyện.
“Ngoan quá”. Sở Phàm mỉm cười, anh quay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!