Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

“Lão già kia, vẫn còn nốc rượu của ông nữa hả, mau ra đây!”

Lưu Minh Hà kéo Sở Phàm, vui vẻ đến mức chẳng biết làm thế nào, bà ấy đăng hẳng một tiếng rồi gào lên với Chu Long đang uống rượu ở bên trong: “Ra đây mà xem này, ai về rồi!"

Sở Phàm sờ mũi, mười năm rồi, tính cách của mẹ nuôi mình vẫn mạnh mẽ như thế.

“Bà già chết bãm, có xong chưa, bình thường bà không cho tôi uống rượu, hôm nay là ngày con gái đính hôn mà bà còn cản tôi?”, giọng nói thô kệch của một người đàn ông nhanh chóng vang lên từ trong phòng.

“Hôm nay cho dù ông trời có xuống thì cũng đừng hòng cản tôi...”

Một người đàn ông cường tráng mặt mũi đen sì ngậm tẩu hút thuốc, vừa lầm bầm chửi mắng. vừa đi ra ngoài, ông ta trừng mắt, tỏ vẻ không chịu.

Sở Phàm cất tiếng: “Bố”.

Chu Long ngẩng đầu nhìn gò má của Sở Phàm, đột nhiên cơ thể của ông ấy run rẩy...

Cạch!

Đột nhiên tẩu hút thuốc trong tay ông ấy rớt ngay xuống đất.

Ông ấy bất ngờ đến nỗi nhéo đùi mình, rồi sau đó nhanh chóng đi đến trước mặt Sở Phàm, dường như có trăm ngàn lời muốn nói nhưng cuối cùng thì chỉ thốt ra được một câu.

“Về rồi à?”

Giọng nói của ông ta hơi run run.

“Con về rồi”, Sở Phàm đáp.

Chu Long siết chặt nắm tay, ông ta đấm mạnh vào lồng ngực của Sở Phàm, đôi mắt ửng đỏ: “Rắn chắc rồi, cũng cao hơn rồi”.

“Đi lính mấy năm cũng không uổng”.

Lưu Minh Hà tỏ vẻ bất mãn: “Nói xăng nói bậy cái gì đó, rõ ràng Tiểu Phàm ốm hơn rồi kìa, ông coi đi, con mình khổ đến cỡ nào hả”.

Chu Long chỉ bật cười ha ha, hai cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của ông ấy chỉ vòng sang ôm vai Sở Phàm trong vô thức, nhưng rồi ông ấy lại phát hiện ra thắng nhóc xấu xa này đã cao hơn mình một cái đầu.

Đã là đàn ông rồi!

“Đi thôi, đi uống vài ly với bố”.

“Vâng”.

Sở Phàm theo Chu Long đi vào phòng, tình cha như núi, tuy im lặng nhưng lại sâu nặng.

Không cần phải lên tiếng, chỉ cần một hành động, một chén rượu mạnh là đủ rồi.

Sau khi Sở Phàm đến đây, bạn bè và hàng xóm vốn đang tụ tập chuyện trò đều bị thu hút, ai nấy cũng xì xầm chỉ trỏ Sở Phàm.

“Đây là con nuôi của ông Chu, chẳng phải mười năm trước đã đi lính rồi à, sao lại về rồi?”

“Còn sao nữa? Sống không nổi trong quân đội thì về chớ sao, nhìn cái bộ dạng nghèo túng của cậu ta kìa, chẳng nên cơm cháo gì”.

“Nhìn lúc còn nhỏ là đoán được tương lai sau này thế nào rồi, tôi nói từ lâu rồi mà, cái thăng này chẳng làm nên được trò trống gì đâu”.

“Nghe nói cậu ta là thanh mai trúc mã của Dĩnh Dĩnh, trước kia ông Chu có ý tác hợp bọn họ, may mà Dĩnh Dĩnh không cưới cậu ta, chứ bằng. không lại làm lỡ dở tương lai của người ta”.

“Ha ha, chồng chưa cưới của Dĩnh Dĩnh là cậu ấm nhà giàu, trẻ trung tài năng. Cái thăng nghèo rớt mồng tơi này bắt tay cho người ta còn chưa xứng”.

“Lại chẳng phải thế à, cũng chỉ có mình vợ chồng nhà ông Chu coi cậu ta như cục cưng, có ai mà thèm cậu ta đâu chứ!”

Cô ta bực dọc ngồi xuống, cùng hàn huyên với khách khứa xung quanh, không buồn quan tâm đến Sở Phàm nữa.

Coi anh như không khí vệy: “Ấy, chú rể tương lai đến rồi kìa”.

“Chúc mừng nhé, chúc hai người trăm năm hạnh phúc”.

“Đúng thật là thanh niên tài năng, kim đồng ngọc nữ”.

Vào lúc này, đột nhiên có tiếng ca tụng rộ lên, chú rể tương lai Tôn Minh Hưng mặc áo vest đi giày da, phong độ ngời ngời khoác tay Chu Dĩnh đi kính rượu, cảm ơn thăm hỏi.

Trong lúc nhất thời, nổi bật tột cùng, chiếm hết sự chú ý của mọi người.

Chu Dĩnh có thể tìm được rể tài vừa đẹp trai vừa giàu có thế này khiến cho hàng xóm và họ hàng hâm mộ, ghen tị muốn chết, bọn họ không ngừng than oán bản thân mình không tốt số, không may mắn được như thế.

“Để tôi giới thiệu với anh, đây là chồng chưa cưới của tôi, Tôn Minh Hưng”, Chu Dĩnh đến trước. mặt Sở Phàm, cô ta tỏ vẻ kiêu ngạo dạt dào giống như một con thiên nga trắng cao ngạo vậy.

“Anh ta là Sở Phàm, con nuôi của bố em”.

Sở Phàm hơi lơ đãng: Cô bé từng đeo bám theo mình như hình với bóng mà bây giờ chẳng còn muốn gọi mình một tiếng anh.

“ôm

'Tôn Minh Hưng vực dậy tinh thần, quan sát Sở Phàm thật kỹ. Anh ta đã từng nghe thấy một vài lời đồn, nói là Chu Dĩnh và anh là thanh mai trúc mã, Chu Long không thích con rể như mình.

Gái tên này có tư cách gì để làm tình địch với mình chứ?

“Nghe Dĩnh Dĩnh nhäc đến anh từ lâu rồi, tôi rất vui vì anh có thể đến tham dự tiệc đính hôn của chúng tôi”.

Tôn Minh Hưng nở nụ cười đầy ẩn ý, anh ta nở nụ cười nhiệt tình nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ giễu cợt:

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!