“Rầm rầm rầm!”
Khi nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, bọn họ chỉ cảm thấy như có hàng nghìn tia sấm sét đánh xuống, ngay cả linh hồn cũng bị đập tan thành bụi mịn.
Thật không ngờ vị Quân thần của Long Hồn danh tiếng lẫy lừng, vai đeo quân hàm năm sao, chiến thần có một không hai kia lại chính là Sở Phàm!
Kinh hãi!
Khiếp sợ không gì sánh nổi!
Mấy trăm vị khách có mặt đều bị dọa sợ khiếp hồn khiếp vía, cả hội trường đều im phăng phắc.
“Sở Phàm à, cậu, cậu thật sự là Quân thần của Long Hồn sao?”, Diệp Vinh Thiều trợn to mắt, lắp bắp lên tiếng hỏi một câu. Ông ta vẫn không thể tin được mọi chuyện đang xảy ra.
“Diệp Vinh Thiều, ông có ý gì vậy? Ông đang hoài nghi thân phận của Long thủ hay sao?”, Sở Phàm còn chưa lên tiếng, Quản Bá Anh và mấy vị lãnh đạo cấp tỉnh đứng ở bên cạnh anh đã nhao nhao lên tiếng trách mắng.
“Long thủ, mời cậu ngồi”.
Trần Phong Hoàng cung kính nói. Sở Phàm khẽ gật đầu rồi chậm rãi ngồi xuống vị trí ở chính giữa mà đám người nhà họ Diệp đã năm lần bảy lượt để dành cho các vị quan chức cao.
Advertisement
“Kính chào Long thủ!”
Mấy trăm vị khách đang ngồi trong hội trường đều đồng loạt cúi đầu hô vang.
Lần này, dường như tất cả mọi người đều đã vỡ lẽ ra.
Người nhà họ Diệp lại càng hốt hoảng sợ hãi, sóng gió cuồn cuộn trong lòng.
Cuối cùng bọn họ cũng đã hiểu ra.
Tại sao đám người Thẩm Vạn Tuyên, Quản Bá Anh và Trần Phong Hoàng đều đích thân tới dự lễ cưới của nhà họ Diệp.
Advertisement
Tại sao trước giờ Sở Phàm vẫn luôn ngông cuồng kiêu ngạo, đến cả nhà họ Tiết là gia tộc cao quý bậc nhất cũng không thèm xem ra gì.
Tại sao Sở Phàm lại có can đảm dám đối nghịch với toàn bộ nhà họ Diệp.
Bởi vì anh là Quân thần của Long Hồn, là anh hùng quốc gia mang quân hàm năm sao, là chiến thần được hàng vạn người sùng bái, tôn kính.
Đồng thời cũng là cháu ngoại của Diệp Vinh Thiều, là con cháu nhà họ Diệp bọn họ!
Nhà họ Diệp vốn đã có cơ hội dựa dẫm vào chỗ dựa vững chắc như Sở Phàm, nhờ đó có thể vươn lên đứng đầu giới thượng lưu, có thể kiêu ngạo khinh thường tất cả. Đừng nói là giới thượng lưu hàng đầu của khu Tây Bắc mà đến cả giới thượng lưu của cả nước Đông Hoa cũng không phải là điều không thể.
Nhưng mà…
Tất cả những cơ hội này đều bị bọn họ tự tay hủy hoại, chỉ vì sự ngu xuẩn và tự cho mình là đúng của bọn họ.
Đám người nhà họ Diệp đều hoảng sợ e ngại. Mặt mũi ai nấy đều ngập tràn hối hận muộn màng.
Rầm…
Diệp Vinh Thiều không thể chịu nổi đả kích mãnh liệt này, ông ta lập tức ngã chổng vó xuống mặt đất.
Hai vợ chồng Diệp Kiến Lĩnh và Hoàng Phương giật mình thon thót, chân tay lạnh buốt như bị nhốt vào trong hầm băng.
Diệp Vinh Hữu thì co giật khóe miệng không ngừng, hai chân như nhũn ra, hoảng sợ tới mới không nói nên lời.
Lúc này đây, tất cả sự kiêu ngạo, lòng tự tôn của hắn đều đã bị Sở Phàm giẫm đạp tan nát.
Hắn vẫn luôn kiêu căng ngạo mạn, chỉ coi Sở Phàm như con sâu cái kiến hèn mọn có thể bị mình nghiền nát dễ dàng.