Khí thế hùng hồn, bố trí hoàn hảo.
Cảnh tượng này vô cùng ngoạn mục và kinh người, có thể nói là gặp thần thần chết, gặp phật giết phật.
Cách thủ đô Tây Hạ một trăm cây số, ở chiến trường trên sa mạc, Sở Phàm đã lãnh đạo đội quân chờ một lúc lâu rồi.
Cờ bay phấp phới, hai đạo quân đối đầu nhau, hàng trăm nghìn binh lính hùng hổ giương đao, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
“Chiến thần Khương lão, người trước mặt này chính là ‘Quân thần Long Hồn’ của Đông Hoa, Sở Phàm, cũng chính là người đã giết chết đại tướng Hô Diên Thiên”, Hạ Hầu Quốc chỉ vào Sở Phàm đang mặc quân phục Thương Long, anh tuấn ngời ngời, anh ta căm hận nghiến chặt răng nói.
Chính là người này, đã đánh cho Tây Hạ của bọn họ nhà tan cửa nát, thương vong khắp nơi.
Khương Mạn Quan nheo đôi mắt sâu thẳm của mình, hồi tưởng về quá khứ.
Sở Phàm cũng ngẩng đầu lên, tỏ vẻ không né tránh, ánh mắt sắc bén như dao.
Giữa muôn vàn quân ngựa, ánh mắt hai vị thủ lĩnh giao nhau, nồng nặc mùi thuốc súng.
“Không tồi”.
Khương Mạn Quan suy tư hồi lâu, nói: “Tuổi còn trẻ đã có tư thế oai phong lẫm liệt như vậy, chẳng trách Diên Thiên bị hắn đánh bại, thời gian dài, thằng nhãi này sẽ trở thành mối hiềm nguy lớn cho Tây Hạ chúng ta, nói không chừng, lại thêm một ‘Sở Trí Hậu’ mới”.
“Đáng tiếc, mày đã gặp phải lão phu, số phận đã định mày sẽ bỏ mạng tại đây”.
Khương Mạn Quan cười chế nhạo, thái độ khinh thường, kiêu ngạo.
Cả đời lão ta đã càn quét chiến trường và thống trị thiên hạ suốt một thời đại, lão ta đã đánh bại và giết chết vô số những người được gọi là anh hùng hào kiệt, và bây giờ, Sở Phàm cũng nằm trong số đó.
“Khương Chung, đi, thay lão phu chào hỏi thằng nhãi này cho tốt”.
Khương Mạn Quan vẫy tay, một thanh niên oai phong lẫm liệt, mặc áo giáp vàng, cưỡi ngựa quý, mồ hôi nhễ nhại bước ra: “Vâng, sư phụ”.
Hắn là đệ tử nhỏ tuổi nhất của Khương Mạn Quan, và cũng là người được yêu chiều nhất sư môn, cũng là người có thái độ ngạo mạn nhất.
Từ nhỏ hắn đã kiêu căng ngạo mạn, nhưng được một đám sư huynh bảo vệ, được Khương Mạn Quan nâng đỡ nên không ai dám động vào hắn.
Khương Chung giơ roi thúc ngựa chay tới trước mặt Sở Phàm, hắn quét mắt qua người anh một lượt, vẻ mặt kiêu căng: “Là mày à, người đã giết sư huynh Hô Diên Thiên của tao? Thằng nhãi không biết trên dưới này, dám khua tay múa chân trước mặt sư phụ tao?”
“Sư phụ của tao chính là ‘Chiến thần lục quân’ tung hoành ngang dọc trên chiến trường, xét về trình độ và công trạng, mày không xứng liếm gót giày cho sư phụ tao? Mày có tư cách gì mà đòi đấu với ông ấy?”
“Còn không mau xuống ngựa đầu hàng, dập đầu van xin, chuộc tội trước mặt vong linh của sư huynh tao? Lẽ nào muốn hàng trăm nghìn binh lính của sư tôn tao giẫm nát mày thành trăm mảnh, thịt nát xương tan!”
Sắc mặt Sở Phàm cứng rắn như sắt, ánh mắt sắc bén như kiếm, nhìn chằm chằm vào Khương Mạn Quan ở đối diện, hoàn toàn coi Khương Chung như không khí.
“Tao nói chuyện với mày đấy, điếc à?”, Khương Chung đột nhiên bừng bừng lửa giận, thằng nhãi ngạo mạn này dám coi hắn như người vô hình, hắn chưa từng phải chịu đựng ánh mắt khinh khỉnh như vậy!
“Không biết điều, đúng là tự tìm cái chết, mày….”
Xoẹt!
Chưa kịp dứt lời, Sở Phàm đã nhấc đao lên, ánh đao sáng quắc lạnh lùng quét qua.
Bụp!
Một chiếc đầu người lăn xuống đất, cơ thể của Khương Chung rơi từ trên ngựa xuống, làm kinh động con ngựa hoảng hốt bỏ chạy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!