Trong ánh mắt vô cùng ghen tị và phẫn uất của nhà họ Diệp, Thẩm Thu liếc mắt nhìn đám người Diệp Vinh Hữu một cách trịch thượng, cười chế nhạo nói:
“Từ nhỏ tôi đã luôn đi theo bố, biết chính xác ông ấy đã đi gặp gỡ, ăn uống với ai, nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng gặp anh”.
“Anh cứ luôn miệng nói mình là bạn thân của bố tôi, là khách quý của nhà họ Thẩm, vậy thì tôi hỏi anh, anh quen bố tôi lúc nào? Ai là người giới thiệu? Có đáng tin không?”
“Tôi....”, Diệp Vinh Hữu nhất thời không nói lên lời, mồ hôi lạnh túa ra.
Hắn nào có quen biết Thẩm Vạn Tuyên chứ.
Ánh mắt Thẩm Thu lóe lên, cười giễu cợt: “Nếu không trả lời được, vậy là rõ ràng anh đang núp dưới cái bóng nhà họ Thẩm chúng tôi để lừa bịp thiên hạ, cái tội danh này nhà họ Diệp các anh gánh không nổi đâu”.
“Đừng trách tôi gọi người đuổi hết mấy người ra ngoài, đuổi cùng giết tận cả nhà họ Diệp mấy người”.
Lúc này, tất cả mọi người trong gia đình nhà họ Diệp đều sửng sốt.
Nhà họ Diệp chỉ là một gia đình hạng hai, sao khi bà cụ nhà họ Diệp qua đời, địa vị của nhà bọn họ ngày một giảm sút, làm sao có thể so sánh được với nhà họ Thẩm.
Advertisement
Diệp Vinh Hữu run lên vì sợ hãi, hai chân mềm nhũn ra không nói lên lời.
Đó là âm mưu của Diệp Vinh Thiều, cụ ta trợn mắt, lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừ, ông Thẩm có bạn bè như thế nào, chẳng lẽ đều phải nói với một đứa nhóc như cô sao? Ông ấy đánh giá cao tài năng của Vinh Hữu nhà tôi, chuyện này còn có thể giả được sao?”
Hoàng Phương cũng lấy làm tự tin: “Đúng vậy, ông Thẩm đích thân phái người gửi thư mời đến nhà họ Diệp, nói muốn uống ba trăm chén với Vinh Hữu nhà chúng tôi, hồi tưởng lại chuyện cũ. Thư mời này là bằng chứng”.
Diệp Kiến Lĩnh xua tay, sợ đêm dài lắm mộng: “Được rồi, chúng ta đừng ở đây phí lời nữa, đợi lát nữa vào trong hội trường, gặp ông Thẩm không phải mọi chuyện rõ ràng rồi sao”.
“Đúng vậy, đợi lát nữa gặp ông Thẩm, nhất định phải bảo ông ấy dạy dỗ con nhóc này cẩn thận mới được”, Hoàng Phương kiêu ngạo chỉ tay vào người Thẩm Thu nói.
“Mấy, mấy người....”
Advertisement
Thẩm Thu tức ói máu, không biết xấu hổ, cô ta chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy!
Bức thư đó rõ ràng là Thẩm Vạn Tuyên gửi cho Sở Phàm, nhưng nó lại bị những kẻ xấu xa nhà họ Diệp sử dụng để phô trương quyền lực.
Nếu không có Sở Phàm, cô ta đã lao tới đấm văng tất cả những tên khốn vô liêm sỉ này chỉ bằng một cú đấm.
Sở Phàm vỗ vai Thẩm Thu, nói: “Loại người này không đáng để chúng ta tức giận, chúng ta đi vào đi”.
Thẩm Thu đẩy tay anh ra, lạnh lùng hừ một tiếng: “Đi làm vào gì, đợi xem kịch hay đi”.
Trong ánh mắt khó hiểu của Sở Phàm, cô ta mỉm cười đắc ý nói: “Yên tâm đi, nhà họ Diệp sẽ không vào được hội trường đâu, bọn họ sẽ chỉ làm trò cười cho người khác mà thôi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!