Lông mày kiếm của Sở Trí Hậu cau lại: “Thẳng nhóc đó lại gây ra chuyện gì rồi? Sao lại làm kinh động đến mấy trưởng lão thế”.
“Đan Đan, ông nội bận chút chuyện, lát nữa chơi với cháu, được không?”, Sở Trí Hậu yêu chiều nhìn cô cháu gái nhỏ ở bên cạnh.
Đan Đan chu môi, tỏ vẻ không vui: “Từ trước đến nay bố toàn chơi với cháu trước, công việc gì đó đều không quan trọng bằng cháu đâu”.
“Hay là ông bảo bố về chơi với cháu đi”.
Sở Trí Hậu không nói lên lời.
“Mười phút, chỉ mười phút thôi, được không”.
“Vâng, vậy được ạ”, cô gái nhỏ chớp chớp đôi mắt to, cô bé vẫn rất hiểu chuyện.
Lúc này Sở Trí Hậu mới xoay người rời đi, đi thẳng đến phòng khách.
“Vương gia!”
“Vương gia, cái người tên Sở Phàm đó thật không coi ai ra gì!”
“Tôi thỉnh cầu ông, lập tức phế bỏ hắn, bảo hắn quay về đây”.
Vừa gặp mặt, các trưởng lão đã khí thế hùng hổ cáo trạng về Sở Phàm với Sở Trí Hậu
Sở Trí Hậu cau mày, vẫy tay ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống, nghe xong báo cáo ‘thêm mắm thêm muối’ của bọn họ, ông ta cũng cảm thấy rất sốc.
Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình thản uống trà.
“Ngô Ứng La không chỉ là Đại Thế tử của Bình Tây Vương, mà còn là tổng chỉ huy của doanh trại quân đội, là Bình Tây Vương tương lai, giết chết cậu ta mà không điều tra rõ ngọn ngành, đây, đây đúng là vô pháp vô thiên”.
“Đúng vậy, còn tuyên bố Ngô Trấn Quân lui quân, giao con dấu của của Bình Tây Vương qua đây, đây là muốn uy hiếp chúng tôi sao?”
“Một khi nhà họ Ngô rút lui, Tây Bắc sẽ trở nên hỗn loạn, loại chuyện hỗn xược này, nhất định phải xử lý Sở Phàm thật nặng!”
Sở Trí Hậu bình tĩnh nhấp một ngụm trà, ánh mắt bình thản nhưng lại có uy lực mãnh liệt: “Chỉ có vậy thôi à?”
“Cái này….”
Các trưởng lão ngây người, mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, những việc này, còn chưa đủ sao?
Sở Trí Hậu tiếp tục nói: “Ngô Ứng La thân là chủ tướng, nhưng lại dẫn dắt đội quân một trăm nghìn người thất bại thảm hại, khiến ba mươi nghìn binh lính chết trong trận chiến, hài cốt cũng không còn, lẽ nào không đáng giết sao?”
“Nhà họ Ngô đã chiếm đóng phía Tây Bắc trong ba trăm năm. Nhiều năm trôi qua như vậy, nhưng bọn họ đã đóng góp được gì cho Tây Bắc, bọn họ đã làm nên công trạng gì cho Tây Bắc? Chỉ là một lũ quỷ hút máu người, Ngô Trấn Quân lại muốn lấy chuyện lui về ở ẩn để uy hiếp tôi, tôi lại không thèm mắc bẫy, không phải ông ta muốn lui về ở ẩn sao? Được rồi, bảo ông ta tính rõ ràng tất cả tài sản của nhà họ Ngô, bao gồm sản nghiệp, công ty, trong vòng ba ngày, giao hết ra đây cho tôi, ông ta không muốn làm ắt sẽ có người khác muốn làm!”
Đây là?
Tất cả trưởng lão có mặt ở đây đều chết lặng.
Bọn họ không ngờ rằng Sở Trí Hậu lại bảo vệ Sở Phàm như vậy, đến mức đắc tội với cả nhà họ Ngô cũng phải bảo vệ Sở Phàm.
“Vương gia, nhưng tên Sở Phàm này là một quả bom hẹn giờ, nếu như để hắn ở lại Tây Dã, e rằng sớm muộn cũng sẽ gây ra đại họa!”, một vị trưởng lão nói.
“Tôi đề nghị ngay lập tức phế chức hắn, để hắn quay về”.
“Đúng vậy, phế chức!”
“Mặc dù đang ở trong quân đội không phải tuân theo mệnh lệnh ở bên ngoài, nhưng loại chỉ huy vô lương tâm và liều lĩnh như vậy, không đáng giữ lại”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!