Nhưng chỉ một giây sau, đôi ngươi của bọn họ đều co lại, mặt mũi trở nên trắng bệch.
Đập vào mắt bọn họ là một bộ quân phục thêu hình Thương Long, năm chiếc móng vuốt vung lên, khí thế hùng hồn. Trên bờ vai rộng của anh là quân hàm năm ngôi sao chói lọi. Gương mặt của anh lạnh lùng như núi băng nhưng lại tỏa ra vô vàn ánh sáng chiếu rọi khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Quân phục Thương Long, quân hàm năm sao, chẳng lẽ ngài là…”
Giọng nói của kẻ cầm đầu đám lính run rẩy không ngừng. Hắn ta vừa kích động lại vừa sợ hãi, không nói nên lời.
Mấy tên lính còn lại cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Đầu óc của bọn họ như bị sét đánh, mất đi khả năng suy nghĩ, ngơ ngác đứng đó không kịp phản ứng lại.
Sở Phàm đảo mắt nhìn qua bọn họ một lượt rồi lạnh lùng nói một câu: “Các người cảm thấy tôi có tư cách khoa chân múa tay với các người hay không?”
“Bịch”.
Mấy tên lính kia lập tức quỳ một chân xuống đất, giọng nói chứa đựng sự cuồng nhiệt và cung kính hết mực.
“Cung nghênh Quân thần của Long Hồn!”
Bọn họ hoàn toàn không thể ngờ được rằng Long Thủ trước giờ vẫn luôn hành động bí mật, ít khi lộ mặt lại xuất hiện ở đây, đang đứng ngay trước mặt bọn họ!
Trong lòng những tên lính này không chỉ có sự kinh hãi mà còn có cả sự kích động và cuồng nhiệt!
Đây là Quân thần của bọn họ, là hồn quân, là tín ngưỡng của bọn họ!
“Đứng dậy cả đi”.
Sở Phàm khẽ gật đầu. Anh giương mắt nhìn về phía các đại doanh xếp san sát nhau ở phía xa.
“Đại doanh của Ngô Ứng La là doanh trại nào?”
“Chuyện này…”
Một tên lính cố tình trốn tránh ánh mắt của anh. Cuối cùng, hắn ta vẫn cắn răng lên tiếng: “Ở chính giữa, nơi xa hoa và náo nhiệt nhất”.
Sở Phàm đảo mắt nhìn về nơi hắn ta nói.
Ở giữa sa mạc cát bụi tung mù mịt, hoang tàn xơ xác chỉ có một doanh trại tráng lệ náo nhiệt lạ thường.
Xa hoa trụy lạc, vô cùng hoành tráng.
Thỉnh thoảng còn có thể ngửi thấy mùi rượu thịt thơm phức lan truyền trong không khí.
Cẩn thận lắng nghe, dường như còn có cả tiếng con gái cười đùa, tiếng đàn ông đố nhau phạt rượu, tiếng nói cười vui vẻ vang vọng khắp chốn.
Nơi đó chẳng hề phù hợp với hoàn cảnh xung quanh. Hình ảnh trước mắt đâu có giống với đại bản doanh của một vị chủ tướng nơi tiền tuyến? Người nào không biết còn tưởng là hộp đêm nào đó đang mở cửa đón khách cũng nên.
Mấy tên lính kia đều cúi gằm mặt xuống, không có gan dò xét sắc mặt hiện giờ của Sở Phàm.
Bản thân bọn họ cũng biết rất rõ ràng, hành vi này khiến người ta căm hận, đau đớn biết bao nhiêu.
“Con hát không biết nỗi hận mất nước, cách sông vẫn hát khúc Hoa Hậu Đình”, Sở Phàm nhìn thấy cảnh tượng xa hoa trước mặt, thấp giọng than thở một câu.
Anh phất tay một cái, sắc mặt rét lạnh như băng: “Đi đánh trống trận cho tôi, bảo Ngô Ứng La đi tới gặp tôi”.
“Hả, chuyện này…”
Mấy tên lính đứng đó bốn mắt nhìn nhau, tỏ vẻ khó xử.
Chỉ khi gặp phải tình huống nguy cấp mới có thể đánh trống trận. Đây chính là tiếng trống báo hiệu toàn quân nhanh chóng tập hợp.
Nếu tự ý động vào sẽ là tội lớn phải bị chặt đầu!
Trần Phong Hoàng lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ rồi nói: “Đây là mệnh lệnh của Long thủ. Sao hả, các người còn dám chống đối hay sao?”
“Không, không dám, chúng tôi không dám!”
Mấy tên lính vội vàng nói.
Dù sao thì cũng có Quân thần của Long Hồn làm chỗ dựa, chẳng lẽ Ngô Ứng La kia còn dám giết bọn họ? Hơn nữa, trước giờ bọn họ chỉ có thể nhẫn nhịn cam chịu không dám làm gì cái tên chủ tướng chỉ biết hưởng thụ kia, quả thực rất khó chịu!
Bọn họ cắn răng quyết định rồi cùng nhau đứng dậy chạy tới đài cao, dùng hết sức lực toàn thân đánh thật mạnh vào chiếc trống trận khổng lồ to bằng một người trưởng thành kia.
“Tùng!”
“Tùng tùng tùng!”
Tiếng trống trầm thấp mà hùng hồn vang vọng như tiếng sấm rền vang trong không gian yên tĩnh. Ngay lập tức, cả đại doanh đều trở nên hỗn loạn.