Người ta nói ‘giàu không quá ba đời’.
Nhưng trên thế giới này, có một số gia tộc không chỉ thừa kế ba đời, mà thậm chí là năm đời, mười đời, mười mấy đời...
Cấp bậc gia tộc không chỉ dựa vào tiền tài để đánh giá, mà còn dựa vào quyền lực, mối quan hệ, địa vị xã hội, thậm chí là lực lượng vũ trang của riêng mình.
Loại gia tộc này đã vượt qua giới giàu có, rồi tự xưng là ‘vương’.
Nếu nói một vị anh hùng có thể tạo ra một gia đình giàu có.
Vậy thì mười đời anh hùng có thể tạo ra một Vương tộc!
Một gia tộc có thể gọi là Vương tộc hầu hết đều có bề dày lịch sử hơn hai trăm năm, di sản tích lũy mấy đời, mấy trăm năm chắc chắn không phải là thứ một người phấn đấu mấy chục năm có thể có được!
Đây chính là khoảng cách không thể vượt qua giữ gia đình giàu có và Vương tộc!
Ở Đông Hoa, có rất ít gia tộc được gọi là ‘Vương tộc’, cả nước tổng cộng cũng chỉ có tám gia tộc!
Ví dụ, Sở Trí Hậu là ‘Tịnh Kiên Vương” ở Yên Kinh.
Advertisement
Ví dụ khác, Ngô Trấn Quân là ‘Bình Tây Vương’ ở Tây Dã!
Nhà họ Ngô ở khu vực Tây Bắc có thể nói là ăn sâu bén rễ với bề dày lịch sử hơn ba trăm năm, Ngô Trấn Quân giống như một vị hoàng đế ở trên cao, mặc kệ chuyện đời chìm nổi, quyền lực các bên thay thế nhau.
Ông ta luôn sừng sững bất động, ngồi thu hoạch thành quả như ngư ông đắc lợi.
Trước đây, khi Sở Phàm nắm quyền ở Tây Dã, anh đã từng ‘chém đứt’ rất nhiều chi nhánh và con cháu của nhà họ Ngô, kết không ít oán hận, nhưng trước sức mạnh và ảnh hưởng quá lớn của Quân thần Long Hồn thì Ngô Trấn Quân vẫn giữ im lặng.
Sau này, khi Sở Phàm đã giao lại quyền lực và từ chức, Tây Dã lập tức bị các thế lực nuốt chửng, đám ma quỷ hút máu tung hoành!
Nhân vật lớn như nhà họ Ngô cũng bắt đầu vươn nanh múa vuốt, dần lộ mặt, can thiệp vào giới chính trị và quân sự.
Cho đến nay, trong chính quyền quân sự ở Tây Dã, đã có một phần ba số người là tay chân của Bình Tây Vương Ngô Trấn Quân!
Advertisement
Đều là thứ nát rượu, tham sống sợ chết!
Khối u ác tính này đã trở thành tai họa rồi!
“Long thủ, phía Ngô Trấn Quân cũng không cho người tới đón”.
Trần Phong Hoàng ở bên kia nói: “Nghe nói, Ngô Trấn Quân tuổi già sức yếu, bị bệnh rồi”.
“Còn con trai của ông ta đang nghênh chiến giết địch, giao chiến với quân Tây Hạ, vì vậy sẽ đón Long thủ sau”.
Sở Phàm cười khinh thường: “Bị bệnh rồi? E là cảm thấy Bình Tây Vương như ông ta đến đón tôi thì sẽ mất đi sự uy nghiêm, thôi bỏ đi, tôi cũng chẳng muốn tính toán với ông ta”.
“Con trai ông ta còn dẫn quân đánh trận ư? Cũng được đấy, tôi muốn xem anh ta có thể đánh đến đâu”.
Sở Phàm bình tĩnh ra lệnh: “Chú ý quan sát chiến sự, có chuyện gì phải báo cho tôi ngay. Tôi còn có việc riêng cần giải quyết”.
“Rõ”.
Cúp điện thoại, Sở Phàm chạm vào mấy tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu đất của mẹ anh để lại mà Ông Bảo đã giao cho anh, cảm giác trong lòng hơi phức tạp.
Đã đến lúc đến nhà họ Diệp xem thử rồi, dù sao cũng là gia tộc của mẹ ruột anh.
Trước khi đi, anh còn nhờ Ông Bảo dò hỏi thông tin liên lạc của nhà họ Diệp, người trả lời điện thoại là một cô gái tên Diệp Mỹ Na - con gái của bác cả, giọng nói rất trong trẻo.
Có vẻ như cô ấy có ấn tượng gì đó về mẹ anh - Diệp Khương Như, cô ấy rất vui vẻ và hào hứng khi nghe nói có người em họ như anh, còn chủ động đề nghị đến đón anh.
Nghĩ đến đây, Sở Phàm khẽ mỉm cười.
Dù các thành viên khác trong nhà họ Diệp có thế nào thì anh vẫn dành rất nhiều tình cảm tốt đẹp cho cô chị họ Diệp Mỹ Na này.
Cứ như vậy, thời gian từng chút trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa.
Sở Phàm cũng thấy hơi đói, định đến nhà hàng mua gì đó ăn.
Mặc dù đồ ăn trên tàu rất khó ăn, nhưng còn hơn là để bụng đói.
Sau khi hỏi nhân viên, Sở phàm đi đến vị trí của nhà hàng.
“Đứng lại!”
Vừa định đẩy cửa bước vào, đột nhiên một mùi thơm ập tới, một bóng người xinh đẹp chặn trước mặt Sở phàm.
Một cô gái khoảng hai mươi tuổi, làn da lúa mì khỏe mạnh, đôi mắt to tròn, rất có khí chất, thoạt nhìn thì là một người luyện võ lâu năm.
Cô ta cảnh giác liếc nhìn Sở Phàm, lạnh lùng nói:
“Làm gì vậy?”
Sở Phàm nhíu mày: “Đến nhà hàng đương nhiên là để ăn cơm, lẽ nào đến đi tiểu sao?”
“Miệng chó không thể nhả ra ngà voi”, cô gái hung hăng nhìn Sở phàm, dữ dằn nói: “Ông chủ nhà tôi đang dùng bữa, anh muốn vào thì phải soát người”.
Sở Phàm bật cười nói: “Nhà hàng là nơi công cộng, cô dựa vào cái gì mà đòi lục soát người tôi? Hơn nữa, tôi còn đang nghi ngờ cô có tính nguy hiểm, hay là cũng để tôi lục soát người cô nhé?”
Anh nheo mắt lại, vô thức liếc nhìn cơ thể cô gái từ đầu đến chân.
Cô gái trừng mắt, vô cùng tức giận, tên khốn này lại dám chơi cô?
“Đồ háo sắc, đáng chết!”
Cô gái tức giận, đá một cước, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, đá thẳng vào bộ phận bên dưới của Sở Phàm.
Muốn anh đoạn tử tuyệt tôn.
Sở Phàm cảm thấy lạnh gáy, cơ thể nhanh chóng chuyển động, dễ dàng bắt được bắp chân tròn trịa của cô ta, lắc đầu nói: “Người đẹp à, cô ra tay cũng hung ác đấy”.
Phải nói rằng, có lẽ do thường xuyên luyện tập nên bắp chân của cô gái này không hề bị phồng lên mà rất căng, cộng thêm làn da mịn, trông rất ưa nhìn.
Sở Phàm không nỡ buông tay.
“Khốn nạn, háo sắc, mau buông tôi ra!”
Lúc này khuôn mặt xinh đẹp của cô gái đỏ bừng, xấu hổ rút dao găm từ thắt lưng ra, đâm thẳng vào mắt Sở Phàm mà không nói tiếng nào.
Soạt.
Ánh dao sắc lạnh, sáng chói lóe lên.
Sở Phàm nheo mắt, đang định đánh trả cô gái thì đột nhiên giọng nói trầm ấm của một người đàn ông từ trong nhà hàng vang lên: “Thu Nhi, không được vô lễ, mau dừng tay!”
Nghe vậy, cơn giận dữ của cô gái lập tức tiêu tan, bất mãn thu dao lại: “Vâng, thưa bố”.
Cô ta còn không quên ném cho Sở Phàm một ánh mắt giận dữ.
Sở Phàm không thèm quan tâm đến cô gái bướng bỉnh ngày nữa, anh bước vào nhà hàng.
Trong nhà hàng to lớn vô cùng trống trải, chỉ có hai ba bàn khách.
Có lẽ mọi người đều bị đuổi đi bởi ‘con hổ cái’ trước cửa nhà hàng.
Vả lại, chính xác mà nói thì chỉ có một ‘vị khách’!
Bởi vì những người khác đều là vệ sĩ.
Thấy Sở Phàm bước vào, người ngồi hai bàn đang ăn lập tức đứng lên, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Sở Phàm.
Ngồi ở vị trí trung tâm là một người đàn ông trung niên, ăn mặc giản dị, đôi mắt sâu hiền hậu, trông điềm tĩnh nhưng lại có nét quyến rũ độc đáo.
Điều này có thể thấy chắc chắn ông ấy là người có lai lịch không tầm thường.
“Người anh em, thật xin lỗi, Thu Nhi hơi lỗ mãng, xin thứ lỗi”, người đàn ông trung niên mỉm cười, hào hứng đưa tay ra mời: “Nếu không phiền thì cùng uống vài ly, coi như tôi tạ lỗi, được không?”
“Cũng được”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!