Tục ngữ có câu, không phải người một nhà, không vào chung một cửa.
Tiền Khải và Lâm Thúy thật sự giống nhau, lúc nói dối mặt cũng không hề đỏ, mở miệng ra là nói.
Rõ ràng là bọn họ đuối lý, Vân Mộc Thanh chủ động nhường váy cưới cho bọn họ, hai tấm gọi là ‘thư mời’ cũng là Tiền Khải tự cho mình cao quý kiên quyết nhét cho Sở Phàm.
Nhưng đến miệng bọn họ, toàn bộ đều biến thành đối phương không đúng, bọn họ thì giống như người lương thiện.
Các bạn học ở đây, tất cả đều như ‘bừng tỉnh hiểu ra’, nháo nhào bắt đầu chế giễu khinh thường:
“Trời ơi, sao lại có người vô liêm sỉ như vậy, đúng là đổi mới giới hạn hiểu biết của tôi”.
“Người ta mất công nỗ lực làm việc còn bọn họ lại mạo danh cướp thành quả của người khác, thật nực cười, may mà bọn họ không tham gia họp lớp, tôi thấy thật hổ thẹn khi làm bạn với loại người này”.
“Vẫn là lớp trưởng Lâm Thúy của chúng ta là tốt nhất, phát đạt rồi cũng không quên mấy người bạn học cũ như chúng ta, thật là khiến chúng ta cảm động”.
Advertisement
“Đúng đó, lớp trưởng Lâm Thúy thật nghĩa khí, một số người sao có thể so sánh được”.
Nhất thời lỗ tai Lâm Thúy được rót đầy tiếng nịnh nọt, cô ta cười đến mức không ngậm được mồm, lòng hư vinh lập tức bùng lên.
Ngoài mặt thì vẫn giả mù sa mưa: “Không thể nói như vậy được, nói thế nào đi nữa Mộc Thanh cũng là bạn học của chúng ta, mọi người phải khoan dung”.
“Đi thôi, chúng ta qua chào hỏi”.
Lâm Thúy cười khẩy nói, Tiền Khải cũng cười đắc ý, kéo cánh tay Lâm Thúy đi về phía Vân Mộc Thanh.
Advertisement
Đương nhiên hắn hiểu đây là Lâm Thúy cố ý, muốn bêu xấu Vân Mộc Thanh trước mặt bọn họ, người làm bạn trai như hắn, đương nhiên phải diễn tốt vở kịch này.
Đám bạn học cũng đi theo.
“Mộc Thanh, chúng ta lại gặp nhau rồi, thật trùng hợp”, Lâm Thúy cười tủm tỉm bước đến chào hỏi Vân Mộc Thanh, kéo tay đối phương, dáng vẻ đầy thân thiết.
Nhưng liếc nhìn gương mặt xinh đẹp, khí chất ngút trời kia của Vân Mộc Thanh, sâu trong con ngươi của cô ta vẫn lóe lên chút ghen tị và khó chịu.
Dựa vào cái gì mà người phụ nữ này lại xinh đẹp và ưu tú hơn cô ta như vậy.
“Lâm Thúy, chào cậu”, Vân Mộc Thanh chỉ gật đầu khách sáo, chào hỏi đám bạn học lướt qua rồi dừng lại.
Tiền Khải bước đến cười nhạt nói với Sở Phàm: “Thế nào, thư mời của tôi có ích chứ? Chỉ cần nói tên Tiền Khải tôi thì bất cứ công ty đấu giá nào ở Đông Hoa cũng phải nể mặt tôi mấy phần, sau này anh cứ cầm danh thiếp của tôi, coi như là nhặt được món hời lớn”.
Giọng hắn nói rất lớn cứ như sợ người khác không nghe thấy, không cảm nhận được hắn ghê gớm đến mức nào.
Mặt Vân Mộc Thanh đầy vẻ lúng túng.
Sở Phàm chỉ cười nhạt: “Ngại quá, thư mời của anh tôi căn bản không dùng đến, tôi chỉ đến cổng khách sạn, cô nhân viên tiếp đón đã đưa chúng tôi vào đây luôn rồi”.
Là khách quý của buổi đấu giá sang trọng, anh còn cần đến danh thiếp của loại người như Tiền Khải sao? Thật nực cười!
“Không sai, bố cháu rất lợi hại, vừa nãy có hai chị gái xinh đẹp đưa cả nhà cháu vào, còn cho cháu một ly coca”, Đan Đan thở phì phò nói, cô bé cũng rất phản cảm với hai người này.
Lâm Thúy sững sờ, ngay sau đó cô ta khoanh tay, cười khẩy nói: “Mộc Thanh à, cậu sĩ diện mà nói dối tôi có thể hiểu, nhưng cậu cũng không thể dạy con nít nói dối chứ?”
“Rõ ràng là vào hội trường nhờ danh thiếp của Tiền Khải, lại còn lôi cô nhân viên tiếp đón gì đó đích thân đưa cậu vào, thật là buồn cười rớt răng…”
“Con người á, phải biết rõ vị trí của mình”, mặt Tiền Khải cũng đầy chế giễu khinh thường.
Bạn học xung quanh lại càng ngoảnh mặt làm ngơ, dáng vẻ đang xem trò cười.
Vân Mộc Thanh tức giận nhíu mày, sắp không chịu nổi: “Tôi dạy con thế nào không cần các người khoa tay múa chân”.
“Còn nữa, chúng tôi vào đây thế nào, có liên quan đến cậu sao? Liên quan gì đến cậu?”
“Đương nhiên có liên quan, tôi là đang dạy cậu, làm người phải biết cảm ơn, phải biết ơn báo đáp!”, Lâm Thúy trâng tráo, nói một cách vênh váo kiêu ngạo: “Cậu phải biết rõ vị trí của mình, khoảng cách của mình với người khác, tôi là vì muốn tốt cho cậu, hiểu không?”
“Người không biết cảm ơn như cậu, chỉ biết ham muốn hư vinh, không có nỗ lực tiến bộ, không có ai chịu giúp cậu đâu”.
Mặt Lâm Thúy đầy vẻ khinh thường chế nhạo, cô ta hả hê nói: “Loại người như cậu, cho dù có thể may mắn chui vào, chẳng qua cũng là phía cuối cùng của buổi đấu giá, ngay cả một chỗ ngồi cũng không có, chỉ là khổ sở đứng cho đủ số”.
“Mà tôi thì khác, Tiền Khải sớm đã đặt vị trí khu số bốn cho chúng tôi, đó không phải chuyện người bình thường có thể làm, ít nhất tài sản cũng phải trên năm mươi triệu, hiểu không?”
Tiền Khải ngẩng đầu, vẻ mặt đầy cao ngạo, vung tay lên: “Vừa nãy tôi đã nói với người phụ trách buổi đấu giá, ở khu số năm còn trống mấy chỗ, để cho các bạn học”.
Chỗ ngồi ở hiện trường phòng đấu giá hôm nay có hạn, lại chia từ khu một đến khu năm.
Khu số năm cũng có giá trị cấp bậc ít nhất là mười triệu, chỉ là có một chỗ ngồi trên ghế, mà khu số bốn thì cao cấp hơn một tí, có ghế và trà nước.
Còn khu số một thì cao quý nhất, đó là vị trí người có giá trị mười tỷ mới được ngồi, không chỉ vị trí tốt, hơn nữa còn có trà bánh tinh tế nhất, thậm chí còn có người đẹp đặc biệt theo cùng.
Kiểu ‘chui vào’ như Sở Phàm, bình thường cũng là vị trí sau chót cùng với những bảo vệ, nhân viên vệ sinh, và nhân viên làm việc kia.
Thoáng chốc, hai mắt của đám bạn học sáng lên, vô cùng kích động cảm đội ơn đức, đồng thời lại càng xem thường và chế giễu Sở Phàm và Vân Mộc Thanh.
Mặc dù chỉ là khu số năm, nhưng tốt xấu gì cũng là có chỗ ngồi, đây cũng là tài nguyên mà!
Vân Mộc Thanh chỉ cảm thấy nực cười, đám người Lâm Thúy, vắt óc suy tính như vậy chính là để khoe khoang bọn họ có chỗ ngồi, cao hơn người khác một bậc à?
“Các người thật là nhàm chán quá đấy”.
Lâm Thúy ngẩng đầu, nói: “Nhàm chán hay không, trong lòng bản thân các cậu tự rõ, được rồi, bây giờ bọn tôi phải về chỗ của mình, thưởng thức kho tàng sản phẩm bán đấu giá…”
“Một vài người nào đó, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi sau chót, đứng tê chân, hi hi”.
Lâm Thúy kéo tay Tiền Khải, khuôn mặt vui vẻ hả hê, ngập tràn cảm giác hư vinh.
Vừa nghĩ đến Vân Mộc Thanh đứng cả buổi tối, mỏi eo đau lưng, vô cùng ngưỡng mộ nhìn bọn họ có ăn có uống ở khu số bốn, trong lòng cô thích thú vì báo được thù, vô cùng thoải mái!
Sở Phàm cười nhạt, anh cũng lười để ý đến loại người này.
Lúc này, đột nhiên một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi giày da, dưới sự vây quanh của đám người, vội chạy đến với vẻ mặt kích động.
“Chủ tịch?”
Tiền Khải chợt sững sờ, người đàn ông này không phải ai khác, chính là Tề Đại Thuận - chủ tịch hội đấu giá, không ngờ hôm nay ông ta cũng đến đây.
Tiền Khải vừa vui mừng, đây chính là thời cơ tốt để hắn thể khoe mẽ, thể hiện mối quan hệ của mình.