Sắc đêm ma mị, gió xuân lay động.
Ở lối vào một ngôi làng trong thành phố, Trần Vi Vi lo lắng đứng nhìn, ngóng trông về phía xa xa, chờ đợi một điều gì đó.
Cô ấy đã đứng đây đợi Trần Phong Hoàng và Sở Phàm suốt ba tiếng đồng hồ, hai chân đau nhức vô cùng.
“Brừm”.
Lúc này, hai ngọn đèn pha chiếu sáng, một chiếc xe Audi quân sự chậm rãi đi tới, hai mắt Trần Vi Vi lập tức sáng lên.
Trần Phong Hoàng bước xuống xe.
“Vi Vi”.
“Bố!”
Hai bố con ôm chặt lấy nhau, lúc này, tất cả những buồn bực tủi hờn trong lòng Trần Vi Vi trào dâng, cô ấy không kìm được nước mắt.
Advertisement
“Hu hu, bố, bố đi đâu vậy, con lo cho bố lắm, con sợ rằng mình sẽ không được gặp bố nữa”.
Trần Phong Hoàng lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của con gái mình, sự ấm áp dịu dàng hiện lên trên khóe miệng ông ta: “Con gái ngốc này, bố không sao”.
“Lần này bố đã đòi lại công bằng cho con được rồi, từ bây giờ, không có ai dám bắt nạt con gái của bố nữa”.
Trần Phong Hoàng nói một cách tự hào.
Lần này, ông ta ra mặt vì con gái, cuối cùng đã xả hận được cho con gái.
Dương Tuấn Huy cũng bước ra ngoài và nói sơ qua về chuyện của nhà họ Tiêu.
“Anh Phàm, cám ơn anh”, hai mắt Trần Vi Vi rưng rưng, vẻ mặt thành khẩn, không biết thể hiện cảm xúc phức tạp của mình như thế nào.
Advertisement
Lúc này cô ấy mới biết rằng, là Sở Phàm cứu bố cô ấy, là Sở Phàm đòi lại công bằng giúp cho cô ấy, xử lý bố con nhà họ Tiêu giúp cô ấy.
Sở Phàm cười nhẹ, trầm giọng nói: “Không cần nói cảm ơn, ngày mai đến đăng ký học ở trường đại học Yên Kinh đi, học hành chăm chỉ đạt kết quả cao thì đó mới là lời cám ơn sâu sắc nhất dành cho anh”.
Nền giáo dục Yên Kinh và giới học thuật đã trải qua cuộc thanh tẩy triệt để của Sở Phàm, cộng thêm việc hai bố con nhà họ Tiêu đã chết, bây giờ không ai dám làm khó Trần Vi Vi nữa.
Việc khôi phục tư cách nhập học của cô ấy là điều chắc chắn.
“Vâng, em nhất định sẽ học hành chăm chỉ”, Trần Vi Vi gật đầu, hai mắt sáng rực.
Sở Phàm an ủi vài câu đơn giản, sau đó xoay người rời đi, dưới ánh trăng, bóng lưng anh anh tuấn, tràn đầy cảm giác an toàn.
Trần Vi Vi nhìn đến mê hoặc.
“Vi Vi, sau này phải học cách chăm lo bản thân thật tốt, cho dù bố không có ở bên cạnh, con cũng phải sống thật tốt đấy nhé”, Trần Phong Hoàng đột nhiên nói, giọng điệu nghiêm túc.
Trần Vi Vi ngây người: “Bố, bố định đi đâu?”
“Tây Dã”.
Trần Phong Hoàng nhìn bóng lưng Sở Phàm rời đi, trầm giọng nói: “Chuyện của Tiêu Vân Lung là một tấm gương phản ánh Tây Dã bây giờ loạn lạc đến mức nào, khiến người khác thất vọng đến mức nào”.
“Tây Hạ đã nhiều lần xâm phạm biên giới, quân đội Tây Dã báo cáo tình hình khẩn cấp, bố tin rằng không bao lâu nữa sẽ xảy ra một trận chiến”.
“Long thủ, nhất định sẽ trở về, còn bố lúc đó làm sao có thể để cho cậu ấy một mình đi vào chỗ nguy hiểm được”, hai mắt Trần Phong Hoàng sáng rực, tràn đầy nhiệt huyết.
Nơi đó, ẩn chứa sự nhiệt huyết của bọn họ, mỗi một tấc đất đều in dấu mồ hôi và máu của bọn họ.
Đường đường là một người đàn ông, làm sao có thể giương mắt chứng kiến mảnh đất mà ông ta đã canh giữ hơn nửa cuộc đời bị hủy hoại bởi đám giặc ngoại xâm.
“Chiến, chiến tranh?”, biểu cảm của Trần Vi Vi chợt thay đổi, sắc mặt tái nhợt, đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
“Bố, vậy, vậy thì anh Phàm sẽ gặp nguy hiểm sao? Bố, bố nhất định phải bảo vệ anh ấy đấy nhé”.
Trần Phong Hoàng hơi sững sờ, ông ta bất lực, cười nói: “Bố còn nghĩ là con lo cho bố cơ, thì ra là từ nãy đến giờ toàn là bố tự mình đa tình”.
Trần Vi Vi nghịch ngợm thè lưỡi, hai má đỏ ứng, ánh mắt né tránh.
“Bố, làm gì có đâu…”
Trần Phong Hoàng cười ha ha: “Con gái lớn không giữ được nữa rồi”.
Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Vi Vi càng nóng hơn, xấu hổ vô cùng, hờn dỗi kêu lên một tiếng, lắc lắc cánh tay của Trần Phong Hoàng.
Bóng của hai bố con trải dài dưới ánh trăng, yên bình đến lạ thường.
“Tiêu Vân Lung chết rồi!”
“Tập đoàn nhà họ Tiêu sụp đổ, con cháu nhà họ Tiêu đang tranh giành tài sản, các gia tộc chư hầu đang trở mặt, nhà họ Tiêu sắp tàn rồi!”
“Hiệp hội võ thuật ra đòn hiểm, khống chế cổ phần các sản nghiệp của nhà họ Tiêu, người ta nói rằng con trai thứ chín của Cửu Thiên Tế đảm nhiệm vị trí cao trong hiệp hội võ thuật, được mệnh danh là ‘Tiểu Thiên Tế’, hiện giờ hắn đã gia nhập nhà họ Tiêu rồi, sợ rằng hàng trăm tỷ của gia đình họ Tiêu sẽ sớm rơi vào tay hắn thôi”.
Mấy ngày gần đây, một cuộc náo động đã bất ngờ nổ ra trong giới ‘ông lớn’ của Yên Kinh.
Là gia đình quyền thế hàng đầu Yên Kinh, cái chết của hai bố con Tiêu Vân Lung và Tiêu Hà quả thực là một tin bùng nổ.
Sau cái chết của Tiêu Vân Lung, bảy tám đứa con cháu trong gia đình tất bật tranh giành tài sản, lừa dối lẫn nhau, cuối cùng lại tự mình dâng miếng mồi ngon lên cho Hiệp hội võ thuật.
Mọi người sớm đã đoán được kết cục này.
Cũng không biết Tiêu Vân Lung ở dưới suối vàng biết chuyện này, có tức hộc máu mồm không.
Đương nhiên, cho dù thế giới bên ngoài có náo nhiệt đến đâu thì Sở Phàm, người trực tiếp gây nên sự sụp đổ của nhà họ Tiêu cũng không có tâm trạng quan tâm những việc đó.
Anh đang bận bịu ở bên vợ con, tận hưởng những giây phút bình yên hiếm có.
Lại là một ngày nắng đẹp, sau khi ăn sáng xong, Đan Đan thoải mái nằm trong vòng tay của Sở Phàm, bàn tay nhỏ bé đang cầm iPad, xem phim hoạt hình một cách thích thú.
“Bố ơi, con muốn ăn cam”.
“Bố ơi, con muốn uống coca”.
“Bố ơi, khoai tây chiên”.
Cô gái nhỏ này đã hình thành thói quen ‘dâng đến tận miệng’ rồi, vui vẻ tận hưởng sự phục vụ của Sở Phàm, vẻ mặt cô bé tràn đầy hạnh phúc và mãn nguyện.
Vân Mộc Văn ở bên cạnh bĩu môi, vẻ mặt ấm ức, cô ấy cũng xông tới: “Anh rể, em muốn ăn vải, anh bóc giúp em đi”.
“Được”.
Sở Phàm không thèm nhìn, liền cởi tất của con gái, ném qua.
Vân Mộc Văn nhảy dựng lên, tức giận giậm chân: “Anh rể đáng ghét!”
Đan Đan nằm trong lòng Sở Phàm, vẻ mặt đắc ý, cười như được mùa.
Sở Phàm uể oải nói: “Em mau chóng tìm một cậu bạn trai rồi chuyển ra ngoài đi, đừng ở lì ở nhà anh không chịu đi nữa, anh nhìn thấy em lượn qua lượn lại ngứa hết cả mắt”.
Vân Mộc Văn hừ một tiếng, cong môi nói: “Anh rể, anh nên trân trọng cơ hội được ở bên cạnh cô gái trẻ trung xinh đẹp như em đi, sau này thời gian chúng ta gặp nhau không còn nhiều nữa đâu”.
“Hả, dì ơi, dì mắc bệnh nan y sao, khi nào chết thế, có cần cháu đặt giúp dì một cái quan tài màu hồng không?”, Đan Đan chớp chớp đôi mắt nhỏ, tỏ vẻ tò mò.
“Con nhóc con này, cái miệng thối của cháu”, Vân Mộc Văn hờn dỗi véo hai má nhỏ bầu bĩnh của Đan Đan, kiêu ngạo nói:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!