“Sở Phàm, sao vậy…”
Lúc này, hai chị em Vân Mộc Thanh dắt Đan Đan vội vàng chạy từ trong phòng ra, nhìn thấy cả khu vườn lộn xộn đều há hốc mồm kinh ngạc.
“Ôi, anh rể, sao mọi người lại đánh nhau vậy”, trên mặt Vân Mộc Văn hiện lên vẻ ấm ức đau lòng, bước đến trước mặt Sở Trí Hậu nói: “Này, ông chú, tôi nói đưa ông đến gặp anh rể tôi chứ đâu muốn ông phá nhà chúng tôi”.
Sở Phàm cau mày, liếc nhìn Vân Mộc Văn: “Em đưa ông ta đến sao?”
“Em, tiện đường, tiện đường nên giúp thôi”, Vân Mộc Văn đảo mắt, nhanh chóng núp sau lưng Vân Mộc Thanh.
Vân Mộc Thanh cũng bất lực, tránh để mâu thuẫn bộc phát tiếp, cô vội vàng mời Sở Trí Hậu và Ông Bảo đến phòng khách.
Hai người cứ ngồi im như vậy không nói gì, cũng không ai để ý ai, cứ như người xa lạ.
Bầu không khí kì lạ như thế không biết duy trì bao lâu.
“Bản lĩnh của con khá ổn, xem ra sau mấy năm rời quân đội cũng không hề lơ là luyện tập”, Sở Trí Hậu điềm tĩnh nói.
Advertisement
Sở Phàm lạnh lùng đáp: “Tây Dã hoang vu nghèo đói, chúng tôi quen với những ngày tháng cơ cực rồi, không giống ông, ở Vương Phủ, mặc áo gấm thêu hoa, ăn sơn hào hải vị”.
Sở Trí Hậu cau mày nói: “Bố nói chuyện mà con cứ nhất thiết phải chống đối như vậy sao?”
“Đúng vậy”, Sở Phàm không chịu thua.
Vừa mở miệng đã ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc, Ông Bảo ho liên tục vài cái, bầu không khí cực kì gượng gạo.
Vân Mộc Thanh vội bước tới gần, bưng đến một ly trà nóng: “Mời bác uống trà”.
Lúc này sắc mặt Sở Trí Hậu mới dịu lại một chút, ông ta liếc nhìn Vân Mộc Thanh rồi đánh giá: “Cháu là Mộc Thanh đúng không, bác đã biết về chuyện của cháu, cháu là một đứa trẻ ưu tú”.
Advertisement
“Tự mình nuôi con khôn lớn, năm năm nay vất vả cho cháu rồi”.
“Bác quá khen rồi ạ”, Vân Mộc Thanh hơi bất ngờ, cô thông minh như vậy, quan sát lời nói và sắc mặt thì đã đoán ra quan hệ của Sở Trí Hậu và Sở Phàm.
Thấy ánh mắt Sở Trí Hậu lâu lâu lại lướt ra sau lưng cô nhìn Đan Đan sợ sệt chỉ dám ló nửa cái đầu nhỏ ra ngoài, cô hiểu chuyện vội vàng ôm con gái ra.
“Đan Đan, gọi ông nội đi”.
Sở Phàm cau mày, tuy rằng bất mãn nhưng cũng không ngăn cản.
“Cháo chào ông nội ạ”, Đan Đan chớp đôi mắt lấp lánh của mình, nhỏ giọng cất lời chào hỏi, rất ngoan ngoãn.
Chỉ là cô bé hơi sợ sự uy nghiêm vô hình của Sở Trí Hậu, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy vạt váy Vân Mộc Thanh.
“Chào cháu”.
Gương mặt Sở Trí Hậu hiếm khi xuất hiện nụ cười, ông ta dịu dàng nói: “Ông nội tặng cháu một món quà nhé, cháu thích không?”
Ông ta móc từ áo mãng bào ra một chiếc khoá trường thọ rồi đeo vào cho Đan Đan, chiếc khóa này làm từ phỉ thuý cực phẩm, điêu khắc rất tinh xảo, trên đó còn có thêm một cái tua cờ, vừa nhìn là biết không phải đồ vật tầm thường.
Vân Mộc Thanh và Vân Mộc Văn đều kinh ngạc, Đan Đan vừa nhìn đã thích ngay, trong đôi mắt to tròn ngập tràn niềm vui.
Cơ thể Sở Phàm hơi run rẩy, anh vừa nhìn đã nhận ra chiếc khoá trường thọ này là Sở Trí Hậu đã tự thiết kế từ lúc anh còn nhỏ, cũng là chiếc khoá mà anh đã từng đeo bên mình…
Nhưng từ lúc mẹ mất, quan hệ của anh và Sở Trí Hậu càng lúc càng gay gắt, cuối cùng vào năm bảy tuổi, anh vứt lại mọi thứ của nhà họ Sở, bỏ nhà ra đi.
Mười bảy năm trôi qua, không ngờ Sở Trí Hậu vẫn giữ nó…
Lúc này, nhìn vật nhớ người, từng mảnh hồi ức cứ hiện lên trong đầu, cứ như có thứ gì trào ra từ tim anh.
Chua xót, phức tạp, rất khó chịu…
“Thích không?”, Sở Trí Hậu dịu dàng hỏi.
“Dạ thích ạ, cháu cảm ơn ông nội!”, Đan Đan cười tươi híp cả mắt.
“Đan Đan, bố đã từng nói với con không được nhận đồ của người lạ hay chưa”, sắc mặt Sở Phàm lạnh lùng, anh lên tiếng: “Trả lại đi”.
Anh hiểu hôm nay Sở Trí Hậu đến đây là vì muốn chủ động làm hoà.
Nhưng hoà giải kiểu này anh không chấp nhận được, càng không tha thứ cho sự vô tình vô nghĩa của ông ta.
“Ồ…”
Đan Đan chưa thấy Sở Phàm nổi giận bao giờ, tuy rằng cô bé thích thật nhưng vẫn bĩu môi oan ức và tiếc nuối trả lại chiếc khoá trường thọ.
Vân Mộc Thanh cũng vội vàng xoa dịu bầu không khí: “Đúng rồi, bác trai, thứ này quá quý giá, chúng cháu không dám nhận…”
Sở Trí Hậu đưa tay ra ngắt lời, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm nhìn sang Sở Phàm: “Đồ bố cho cháu, con chen vào làm gì? Có phải bố làm gì thì con cũng đều làm ngược lại không?”
Sở Phàm lạnh lùng nói: “Con gái của tôi, tự tôi biết thương nó, không cần ông đến đây lo lắng thay”.
“Tôi xin ông, hãy tự biết mình đang ở đâu”.
Bốp!
“Hỗn láo, con nói chuyện với bố ruột như thế mà coi được à?”, Sở Trí Hậu nhăn mặt, đập bàn thật mạnh: “Sao nhà họ Sở lại có đứa con bất hiếu như con chứ”.
Bố ruột?
Vân Mộc Văn kinh ngạc há hốc miệng.
“Tôi nhận mình là người nhà họ Sở khi nào vậy?”
Sở Phàm cười khẩy, ánh mắt giễu cợt nhìn chằm chằm Sở Trí Hậu, không chút khách khí nói: “Bố? Hoá ra ông còn biết mình là một người bố sao, thế tôi hỏi ông, hai mươi lăm năm nay ông có hoàn thành trách nhiệm của người làm bố hay không?”
“Ông tự hỏi lương tâm mình xem ông có xứng đáng với danh xưng này không?”
Sở Trí Hậu nhất thời câm nín, không nói được gì.
“Hu hu, bố ơi, ông nội ơi, đừng cãi nhau, Đan Đan sợ lắm”, Đan Đan núp vào lòng Vân Mộc Thanh, đôi mắt ngập nước, đáng thương cực kì.
Sở Trí Hậu hít sâu một hơi, chỉ xoay người nói với Vân Mộc Thanh: “Ngại quá, hôm nay làm cháu nó sợ, có thời gian bác lại ghé thăm mọi người”.
“Không, không sao, bác trai, bác…”
Vân Mộc Thanh còn muốn lên tiếng giữ lại nhưng Sở Trí Hậu đã quay người rời đi, bóng lưng của ông ta vẫn cao lớn hùng tráng, uy phong của ông ta vẫn làm người khác không dám nhìn thẳng…
Nhưng mọi người cũng cảm nhận được bóng lưng đó cô đơn, buồn bã thế nào, hối hận tự trách một cách sâu sắc ra sao…
Lúc này dường như ông ta không khác gì một ông già bình thường.
Yết hầu Sở Phàm hơi run rẩy, một trận gió cát thổi tới dường như bay vào mắt làm mắt anh ửng đỏ…
“Bố biết chuyện nhà họ Lữ là do con làm, bố cho con biết, Yên Kinh không phải là Tây Dã của con, giảm bớt cái tác phong quân đội không sợ trời đất đó của con đi, nếu như còn gây ra cớ sự gì cũng đừng đến tìm bố, công tư phân minh”.
Sở Trí Hậu từ từ vươn người, lạnh lùng nói.
Sở Phàm ưỡn ngực ngẩng cao đầu, nói to: “Ông yên tâm, cho dù tôi có đói chết cũng không bước vào nhà họ Sở của ông nửa bước”.
Hai người đồng thời hừ một tiếng, vẫy tay áo quay đi, cực kì ăn ý.
Ông Bảo bất lực và bước đi theo Sở Trí Hậu.
“Anh rể, anh rể, ông chú này là bố anh hả?”, Vân Mộc Văn tỏ vẻ nhiều chuyện, cười tươi tới bên cạnh Sở Phàm, không biết ngại nói: “Ôi trời, sớm biết quan hệ của hai người thì em đã không thu phí quá giang của bác trai rồi, hi hi, đúng rồi, bố anh tên gì thế, hôm khác em gửi tiền lại cho bác”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!