Thấy bộ dạng đáng thương của Trần Vi Vi, Sở Phàm cũng không nỡ chọc cô nữa.
Cô nàng này chắc còn ngốc hơn cả Đan Đan mất.
"Thôi được rồi, em đừng suy nghĩ mấy thứ lung tung ấy nữa. Anh mà dám rước cô bánh bèo như em về, chị dâu em còn chẳng làm thịt anh luôn à?"
Trần Vi Vi ngượng ngùng cười.
Sở Phàm phì cười: “Bố em và anh là anh em vào sinh ra tử có nhau, ông ấy từng thay anh cản mấy đường đạn, tình nghĩa đó không thể mua được bằng bất cứ giá nào”.
"Nhóc con, em xem thường anh Phàm của em quá rồi đó”.
Trần Vi Vi gật gù như đang suy tư gì đó, đôi mắt sáng lên.
"Vậy trước mắt em nợ anh Phàm tiền thuốc của bố. Đợi sau này em có tiền rồi chắc chắn sẽ trả hết cho anh”.
Advertisement
"Được”.
Sở Phàm biết nếu không đồng ý, có lẽ cô ngốc này sẽ bất an không ngủ được, sinh bệnh trong lòng mất.
"Em về nghỉ ngơi đi, để anh trông nom bố em cho, cứ yên tâm”.
Trần Vi Vi vội vã xua tay, không muốn làm phiền Sở Phàm nữa. Nhưng dưới thái độ cứng rắn của anh, cô chỉ còn cách cười xòa rời khỏi bệnh viện.
"Con bé này ngốc hệt như bố nó”.
Advertisement
Sở Phàm nhìn bóng lưng Trần Vi Vi chậm rãi rời đi, bất lực lắc đầu: “Nhưng ngốc vậy cũng đáng yêu”.
Sáng hôm sau, một nhóm bác sĩ chuyên môn đến kiểm tra tình hình vết thương của Trần Phong Hoàng, nói rằng ông đang hồi phục rất tốt, khoảng một tuần nữa là có thể xuất viện.
"Long thủ, Vi Vi nó...”, Trần Phong Hoàng chộp lấy tay Sở Phàm, kích động hỏi.
Sở Phàm thấp giọng đáp: “Yên tâm, có tôi bảo vệ, cô bé tuyệt đối an toàn. Nhà họ Tưởng cũng đã phải trả giá”.
Trần Phong Hoàng hiểu rõ phong cách hành động của Sở Phàm, biết được con gái an toàn rồi thì như trút được gánh nặng trong lòng, thở phào một hơi rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Sở Phàm rời khỏi phòng để ông được yên lặng tĩnh dưỡng.
"Anh Phàm ơi”.
Từ xa, Trần Vi Vi xách theo một hộp giữ ấm đi đến: “Anh đói không ạ? Em có nấu chút hoành thánh cháo gà, anh dùng thử nhé?"
Nắp hộp vừa được mở, mùi hương đậm đà thơm nức mũi bay ra, vị canh thịt thơm ngon vô cùng.
"Ngon không ạ?", Trần Vi Vi mở to đôi mắt, thoạt nhìn không khác gì con nít chờ được khen.
"Tuyệt vời. Có phải em ghé nhà hàng năm sao nào mua đến không?", Sở Phàm trêu.
"Đâu có, người ta tự làm chứ bộ...”, Trần Vi Vi xấu hổ le lưỡi: “Em hầm nồi cháo này hơn ba tiếng đồng hồ ấy, cực lắm luôn”.
Sở Phàm nghe mà ngạc nhiên, bấy giờ mới phát hiện gương mặt Trần Vi Vi nhuốm màu mỏi mệt, dưới đôi mắt linh động là vành đen, trên chóp mũi và gương măt cũng lấm lem tàn tro.
"Chẳng lẽ em thức trắng đêm nấu cho anh?"
Trần Vi Vi chỉ ngượng ngùng xoắn xuýt ngón tay: “Anh vất vả như vậy, em làm sao mà ngủ được, nên mới... nên mới làm chút chuyện trong khả năng thôi...”
Sở Phàm lập tức cốc đầu cô: “Cô còn ngốc hơn bố cô nữa. Chưa có gì bỏ bụng đúng không? Ăn đi này”.
"Em không có ngốc mà”, Trần Vi Vi tức tối phản bác, lại rầu rĩ xoa đầu: “Anh Phàm đừng cốc đầu em nữa được không, đau lắm ấy...”
Nhận hộp cơm vào tay, cô bắt đầu ngấu nghiến. Bao tử cô đã kháng nghị từ lâu sau một đêm không có gì lấp đầy, thế là cũng không thèm giữ ý tứ gì trước mặt Sở Phàm nữa.
Chưa đầy năm phút sau, một hộp hoành thánh cháo gà đã được giải quyết xong, cô thỏa mãn vuốt bụng.
"Ối? Em... Em lỡ ăn hết rồi...”, bấy giờ Trần Vi Vi mới bừng tỉnh xoa ót, khóc không ra nước mắt: “Em xin lỗi anh Phàm, vốn định chuẩn bị cơm sáng cho anh, ai dè lại tự ăn hết mất”.
"Để... Để em làm một phần khác cho anh”.
Cô toan rời đi thì bị Sở Phàm kéo lại: “Thôi, chờ em nấu xong thì tới giờ ăn trưa mất, anh mua đại cái gì ăn là được”.
"Dạ, vậy cũng được”.
Trần Vi Vi cúi đầu tự trách.
Sở Phàm không nhịn được mà bật cười: “Bố em hay khen em thông minh học giỏi, anh lại chẳng thấy thế chút nào”.
"Ngốc thế này hèn gì thi trượt đại học”.
Trần Vi Vi nghe vậy thì sửng sốt, một hồi sau chợt cắn môi, khẽ nói: “Anh Phàm, thật ra... Thật ra em đậu đại học Yên Kinh ạ. Nhưng mà... Nhưng mà người trúng tuyển lại không phải em...”
"Em tận mắt nhìn thấy một cô gái bước xuống từ chiếc xe sang trọng, cầm thư trúng tuyển và hồ sơ của em đến đại học Yên Kinh báo danh... Khi em đến tìm họ nói cho ra lẽ thì lại bị bảo vệ đuổi đi”.
Trần Vi Vi vòng tay quanh hai gối, trông đáng thương vô cùng.
Đồng tử Sở Phàm co lại, thấp giọng hỏi: “Ý em là em bị người mạo danh thế chỗ?"
Trần Vi Vi gật đầu, khóe mắt đã đỏ bừng: “Dạ, vì hồ sơ của em bị cô ta cầm nên em trở thành người không hộ khẩu, đến học lại cũng không trường nào muốn nhận”.
Sắc mặt Sở Phàm khó coi vô cùng. Anh biết kỳ thi đại học là cơ hội đổi đời duy nhất của biết bao nhiêu thế hệ học sinh nghèo ở Đông Hoa, vì vậy trước giờ vô cùng nghiêm khắc và thiêng liêng.
Thế nhưng quy định là do người đặt ra. Nơi nào có người, nơi ấy sẽ có tranh chấp.
Trên thế giới này, tầng lớp quý tộc thượng lưu quả thật có thể lợi dụng các thủ đoạn sau màn để vượt qua bất kỳ luật lệ và rào cản nào.
Chỉ cần những đôi tay quyền lực ấy vung lên là có thể xóa bỏ công sức mười mấy năm dùi mài kinh sử của một cô gái tuổi đôi mươi, thậm chí sửa lại vận mệnh của chính cô và gia đình.
Mà con em của những kẻ quyền quý dốt nát ấy lại có thể đường hoàng mạo danh thế chỗ, hưởng thụ tài nguyên cao cấp nhất, cuộc sống sung túc nhất mà không phải bỏ ra bất kỳ công sức nào!
Phách lối biết bao, tàn nhẫn biết bao.
"Anh Phàm ơi, em vẫn luôn giấu bố chuyện này, chỉ nói rằng vì em lo lắng quá nên làm bài không tốt. Anh đừng nói cho bố em nha”.
Trần Vi Vi nhìn Sở Phàm đầy căng thẳng, mím môi nói: “Bằng không với tính tình của bố thì chắc chắn sẽ đòi làm cho ra lẽ. Cái cô kia nhìn thôi là biết con nhà giàu rồi, tụi em không trêu vào được...”
Sở Phàm hít sâu một hơi. Anh không biết trên đời này còn có bao nhiêu mảnh đời vô tội yếu ớt, bị đối xử bất công mà không biết minh oan nơi nào như Trần Vi Vi. Anh cũng không biết có bao nhiêu con em nhà quyền quý ngang nhiên mạo danh thế chỗ, tước đoạt thành quả, đường hoàng hưởng thụ quyền lợi của người khác.
Nhưng anh biết một điều.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!