“Lữ Na cạnh tranh ác ý, bắt cóc giết người”.
“Lữ Mạnh Khiêm buôn lậu vũ khí , buôn bán ma tuý, khiến ba cảnh sát chống ma túy hy sinh”.
“Lữ Đồng Chung đốt rừng, phá nhà, khiến hơn một trăm thôn dân phải di dời, gây thương vong lớn”.
...
Sở Phàm cầm danh sách giống như tử thần cầm sổ sinh mệnh, mỗi lần đọc một cái tên tên đều sẽ dùng bút đỏ gạch một dòng.
Đồng thời, binh lính phía sau sẽ bắt người và cưỡng chế bắt vào một căn phòng tối cách vườn hoa không xa.
Ai cũng có thể tưởng tượng ra số phận tiếp theo của bọn họ.
Trong chốc lát, đám người nhà họ Lữ ngày thường kiêu ngạo giờ lại khóc lóc cầu xin thảm thiết tựa như gia súc chờ bị giết.
Kết cục của Lữ Trường bày ra trước mắt, bóng đen tâm lý to lớn bao trùm khiến bọn họ sụp đổ.
Sắc mặt Lữ Bát gia cũng trắng bệch như tờ giấy, cong người xuống trong nháy mắt già thêm hai mươi tuổi!
Advertisement
Cho dù ông ta có kiêu hùng thế nào, tâm lý kiên định đến đâu thì ông ta cũng chỉ là một ông già hơn bảy mươi tuổi!
Để ông ta chứng kiến cảnh vợ con, người thân bị đưa đi và bị đánh đến chết, mùi vị và loại cảm giác thất bại không thể chống trả được đã sắp chèn ép khiến ông ta phát điên.
Điều đau đớn nhất trên đời này là kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
“Cậu Sở, đây đều là lỗi của tôi, đều do tôi không biết dạy con, tất cả tội lỗi một mình tôi gánh chịu hết, xin hãy hãy bỏ qua cho người nhà của tôi”, Lữ Bát gia quỳ xuống đất.
Ông ta từng là người tung hoành trong thế giới ngầm, oai phong lẫm liệt, hô mưa gọi gió, vậy mà giờ đây lại phải khiêm nhường hạ thấp bản thân thế này.
“Ông gánh sao? Những tội danh này ông gánh nổi ư?”, Sở Phàm hờ hững nói, lạnh lùng liếc xéo ông ta: “Đám người nhà họ Lữ các ông ai mà chưa từng giết ba năm cái mạng, ai chưa từng phá hoại vài gia đình, đám người các ông thảm hại, lẽ nào những người bị hại kia có tội sao?”
“Nói cách khác, có người nào trong danh sách này là vô tội, có người nào mà tôi giết nhầm sao?”
Lữ Bát gia bỗng chốc không nói nên lời.
Advertisement
Sau đó, ông ta cắn răng như thể cắn vào da thịt nói: “Ở nước ngoài tôi còn có năm mươi tỷ tài sản, chỉ cần cậu gật đầu, thì tất cả tài sản, công ty, và những mối quan hệ quyền quý của nhà họ Lữ chúng tôi đều sẽ thuộc về cậu”.
“Chỉ cần cậu tha cho người nhà của tôi thôi”.
Dương Tuấn Huy và Trần Lâm hít một hơi thật sâu, chỗ tài sản này đúng là quá kinh khủng.
Sự cám dỗ này thật khiến người ta động lòng.
Sau đó, tất cả mọi người đều nhìn về phía Sở Phàm.
“Tiền, tôi nhận”.
Sở Phàm nheo mắt, ngoắc tay về phía ông ta.
Lữ Bát gia vui mừng, vội vàng ghé tai sát lại gần.
“Nhưng người, tôi cũng phải giết”.
Sở Phàm hạ giọng, lạnh lùng nói: “Làm người phải có chữ tín, tôi nói giết hết người nhà ông thì nhất định sẽ làm”.
Anh cầm bút đỏ lên, vẽ một chữ ‘X’ lớn lên những cái tên còn lại trong danh sách!
Đỏ tươi, bắt mắt, chói lóa!
“Cậu...”, Lữ Bát gia trừng mắt, vừa tức giận vừa bất lực.
Dương Tuấn Huy dửng dưng vẫy tay ra hiệu.
“Bằng bằng bằng”.
Trong căn phòng nhỏ tối đen, chợt truyền đến tiếng súng, ngọn lửa bùng lên trong năm phút.
Tiếng hét thống khổ, tiếng kêu cứu nhỏ dần, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Trên mặt đất, một vũng máu đỏ tươi chảy ra, mùi tanh nồng nặc tràn ngập bầu trời đêm!
“Không! Không!”
Lữ Bát gia mở trừng hai mắt nhìn tất cả thành viên trong gia đình mình đều chết thảm, ông ta không thể chịu đựng được nỗi đau và đả kích lớn như vậy, trong lòng chợt bùng lên ngọn lửa.
Phụt!
Ông ta phun ra một ngụm máu, máu văng ra xa năm bước, sau đó đột ngột qua đời.
Ông trùm của thế giới ngầm Yên Kinh - Lữ Bát gia kiêu hùng một đời đã chết như vậy.
Thật bi thương cũng thật đáng buồn.
Đám khách mời có mặt ở hiện trường chợt cảm thấy bất lực, chân tay lạnh buốt.
Không ai có thể ngờ được, con quái vật khổng lồ như nhà họ Lữ đã tung hoành ở Yên Kinh hơn trăm năm qua lại có ngày sụp đổ như vậy.
Sở Phàm xoay người rời đi, chỉ dặn dò vài câu: “Chuyển lời đến Lý Hải Đăng rằng thế giới ngầm ở Yên Kinh sẽ do anh ta tiếp quản”.
“Tôi chỉ có một yêu cầu, đó là trước rạng sáng ngày mai, đừng để tôi nhìn thấy dấu vết đánh nhau trên đường”.
“Rõ!”, Dương Tuấn Huy nói.
Một tiếng sau, việc dọn dẹp hiện trường đã hoàn tất, phía Lý Hải Đăng cũng truyền đến tin vui.
Nhà họ Lữ không còn thì hội Thiên Lang cũng chỉ là một đám lưu manh, năm bè bảy mảng, đa số người nghe tin Lữ Bát gia chết liền bỏ hết mũ giáp ra đầu hàng, chỉ có một số người trung thành với nhà họ Lữ ngoan cố chống trả.
Vì vậy không mất nhiều thời gian để Lý Hải Đăng nắm giữ tất cả địa bàn trong thế giới ngầm ở Yên Kinh, hoàn toàn thắng lợi!
Đương nhiên tất cả mọi chuyện đêm nay đều được Sở Phàm che giấu, mọi thứ đều diễn ra một cách lặng lẽ, không có bất kỳ kinh động nào đến người dân ở Yên Kinh.
Khi hầu hết mọi người vẫn đang say giấc nồng thì họ không hề hay biết chủ nhân của “Yên Kinh bóng đêm” đã được thay đổi rồi.
“Long thủ, đã có danh sách tài sản của hội Thiên Lang và nhà họ Lữ rồi”, Trần Lâm lấy danh sách, báo cáo một cách rõ ràng:
“Khoản gửi vào các ngân hàng lớn khoảng ba mươi sáu tỷ năm trăm triệu tệ, khoảng một trăm ba mươi bất động sản, và khoảng hơn ba trăm công ty như công ty thị trường, công ty giải trí, công ty bất động sản,... bảo vật, ngọc bội, đồ cổ, thư pháp, hội họa và vô số chủng loại khác”.
“Ước tính sơ bộ tài sản của nhà họ Lữ khoảng một trăm hai mươi tỷ nhân dân tệ!”
“Long thủ, cậu xem nên xử lý thế nào đây?”
Kết quả vừa được đưa ra, Trần Lâm và Dương Tuấn Huy liền cảm thấy ớn lạnh.
Một trăm hai mươi tỷ!
Ngay cả người giàu nhất nước Đông Hoa cũng chỉ có hơn tám mươi tỷ!
Rốt cuộc nhà họ Lữ đã vơ vét bao nhiêu tiền bạc chứ, thật là độc ác!
“Tất cả thêm vào công quỹ, viện kiểm sát và nhà đấu giá sẽ quyết định xem xử lý thế nào”, Sở Phàm vừa xua tay, vừa mất kiên nhẫn nói: “Quy trình về sau, ông tự lo là được, tôi còn có chuyện cần giải quyết”.
“Vâng”.
Trần Lâm sững sờ, một trăm hai mươi tỷ chứ không phải một trăm hai mươi nghìn, số tiền lớn như vậy mà vị chủ nhân này còn không thèm liếc nhìn một cái, để ông ta tự mình xử lý luôn sao?
Đúng là quá kiêu ngạo!
Dương Tuấn Huy ho khan vài tiếng, chê cười nói: “À, ông Trần này, mỗi ngày Long thủ đều có trăm công ngàn việc, chắc là có nhiệm vụ quan trọng cần xử lý, cho nên những chuyện như này đừng làm phiền Long thủ thì hơn”.
“Hỏng rồi, suýt chút nữa thì quên mất một chuyện lớn!”, Sở Phàm đột nhiên vỗ chân, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Dương Tuấn Huy đứng nghiêm, Trần Lâm rút cả súng ra, mặt mũi tràn đầy nhiệt huyết.
Chỉ đợi Sở Phàm ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ huy động hơn hai nghìn anh em ra chiến đấu một trận nữa.
“Đã nói tối nay phải kể chuyện cho Đan Đan ngủ, bây giờ sắp mười hai giờ, chắc con bé lại giận rồi”, Sở Phàm tỏ vẻ hối lỗi, vội vàng rời đi: “Tiểu tổ tông ơi, con đừng giận đấy nhé”.
Dương Tuấn Huy: “...”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!