“Mẹ, mẹ đang làm gì thế, Đan Đan gọi mẹ nãy giờ mẹ. cũng không nghe thấy”, Đan Đan không vui dẩu môi, cô bé sợ hãi kéo cánh tay Vân Mộc Thanh, nững nịu nói: “Có phải vì nãy giờ Đan Đan đều chơi với bố, không để ý đến mẹ nên mẹ giận không”.
“Ấy? Mẹ, sao tay mẹ lại lạnh thế”.
'Vân Mộc Thanh ép mình bình tĩnh lại, cô hít sâu một hơi, cưng chiều xoa đầu con gái: “Đan Đan ngoan, mẹ không sao đâu”.
Sở Phàm cũng đi tới, anh nhìn Vân Mộc Thanh, giọng điệu bình tĩnh lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ an toàn:
“Cần anh giúp gì cứ việc nói”.
Anh cảm thấy Vân Mộc Thanh không đúng lắm, rất có thể là bị người nào đó uy hiếp.
“Không sao”, Vân Mộc Thanh lắc đầu, cô nói với Sở Phàm: “Sở Phàm, em còn có một vài chuyện cần xử lý, hôm nay phiền anh đưa đón Đan Đan đi nhà trẻ được không?”
Cô đã quyết định rồi, hôm nay phải đến nhà họ Vân nói rõ chuyện này với ông nội, mình làm mình chịu, không thể liên luy đến Sở Phàm được.
Sở Phàm đã giúp cô rất nhiều rồi, nếu thật sự vì mình khiến anh bị tên biến thái Lý Tử Duy kia trả thù, thì cả đời này. lương tâm của cô sẽ luôn cần rứt.
“Nhớ kỹ, nếu Vân Dũng tới tìm anh, dù là chuyện gì anh
cũng không được đồng ý v‹ u ta!”, Vân Mộc Thanh nhìn thẳng vào Sở Phàm, nghiêm túc nhắc nhở.
Trong mắt Sở Phàm có ánh sáng lạnh lướt qua, quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, vẫn là có liên quan với nhà họ Vân.
Đám người này còn dám có ý định với người phụ nữ của mình? Muốn chết sao?
Trong lòng anh đã thầm ra quyết định, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh đồng ý: “Được”.
Vân Mộc Thanh thở phào nhẹ nhõm, cô ngồi xổm xuống, nhìn Đan Đan đang tủi thân, lên tiếng an ủi: “Xin lỗi Đan Đan nhé, mẹ có việc đột xuất, hôm nay không thể đưa con đi học được”.
“Nhưng mà... Nhưng mà hôm nay là ngày đầu tiên bố mẹ cùng đưa Đan Đan đến trước”, cô nhóc lập tức rưng rưng nước mắt, cực kỳ đáng thương.
“Đan Đan đừng khóc, mẹ cho con năm trăm, tăng tiền tiêu vặt cho con, con tha thứ cho mẹ được không, mẹ đảm bảo chỉ một lần này thôi”, Vân Mộc Thanh cực kỳ áy náy, vội vàng dỗ dành.
“Vậy... Vậy được ạ, tạm biệt mẹ, Đan Đan sẽ nhớ đến mẹ”.
Đan Đan vẫy tay, trong đôi mắt to chứa đầy nước mắt, uất ức bẹp miệng như giây tiếp theo sẽ lập tức khóc thành tiếng vậy.
Vân Mộc Thanh rất đau lòng, luyến tiếc rời khỏi.
Sở Phàm nhìn thấy cũng rất xúc động, vui mừng vỗ lên bả vai Đan Đan, không hổ là áo bông nhỏ tri kỷ, thật sự quá ấm
áp, khiến người ta thật cảm động...
Nhưng vào lúc Sở Phàm muốn an ủi con gái mình một chút...
“Yeah, cuối cùng cũng đi rồi!”
Đan Đan vui đến mức nhảy cẵng lên, cô bé quơ mấy tờ tiền đỏ trong tay, vui vẻ khoa chân múa tay, reo hò nhảy nhót: “Bố, Đan Đan có tiền rồi, chúng ta đi mua đồ ăn vặt, mua kem được không?”
Đâu còn dáng vẻ đau lòng khó chịu khi nấy nữa chứ.
Sở Phàm: “?
Áo bông nhỏ đâu ra, rõ ràng là một con nhóc “tinh ranh” mà