Tập đoàn Phàm Vân!
Chủ tịch hội đồng quản trị Vân Mộc Thanh!
Giá trị bản thân ba mươi tỷ!
Trên báo, những tiêu đề này giống như một quả bom, ngay lập tức khiến nhà họ Vân bùng nổ, náo loạn.
‘Tội đồ nhà họ Vân’ lúc nãy còn bị bọn họ chỉ trỏ, chửi bới, giờ đã lật mình trở thành chủ tịch tập đoàn Phàm Vân, nữ hoàng giới kinh doanh có giá trị bản thân ba mươi tỷ.
Đây là cái quái gì vậy?
“Tập đoàn Phàm Vân chúng tôi sẽ tổ chức lễ khánh thành vào ngày mai. Chủ tịch của chúng tôi tốt bụng nên đặc biệt cử tôi đến mời các người đến tham gia, Vân Thường Thanh nếu ông chưa chết thì hãy đến nhé”, Mã Minh Nguyên nhếch mép cười khẩy, ném vài tấm thiệp mời tượng trưng xuống, sau đó vênh mặt rời đi.
“Mày! Chúng mày khinh người quá đáng!”, huyết áp của Vân Thường Thanh vừa trở lại bình thường giờ lại tăng lên, khiến khuôn mặt già nua của cụ ta đỏ bừng, thở không ra hơi.
“Bố!”
Advertisement
“Ông nội! Mau, mau gọi bác sĩ”.
“Ông nội, ông đừng tức giận. Theo cháu thấy thì tin tức trên báo này rõ ràng là giả, Vân Mộc Thanh tìm người đến lừa ông thôi”.
“Đúng đấy, ông nội, nếu như Vân Mộc Thanh thực sự là chủ tịch tập đoàn Phàm Vân thì mạng lưới truyền thông nhất định sẽ nổ tung chứ tại sao đến giờ vẫn chưa có tin tức”.
Cả đám người nhà họ Vân hoảng loạn, đang cố gắng trấn an chính mình.
Đúng lúc này, trên màn hình tivi của bệnh viện bỗng nhiên xen vào một tin tức mới trong ngày.
“Theo báo cáo, tập đoàn kinh doanh khổng lồ Phàm Vân với ‘vốn đầu tư mười tỷ’ đã chính thức treo biển thành lập vào ngày hôm nay, cô Vân Mộc Thanh là chủ tịch tập đoàn”.
Advertisement
“Do đó, cô Vân Mộc Thanh cũng trở thành nữ doanh nhân đầu tiên trong nước phá vỡ mốc ba mươi tỷ, điều này bỗng nhiên trở thành chủ đề được thảo luận nhiều nhất”.
Trong phút chốc, cả phòng trở nên chết lặng, không một tiếng động.
Tin tức này hoàn toàn chính xác, đập tan hy vọng cuối cùng của nhà họ Vân.
Vẻ mặt của đám người nhà họ Vân đều vô cùng khó coi, bầu không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt.
So với sự sụp đổ của nhà họ Vân, ‘tội đồ gia tộc’ Vân Mộc Thanh đột nhiên khởi sắc càng khiến bọn họ khó chấp nhận hơn, tim mỗi người như bị dao đâm vài nhát.
Ngược lại, khuôn mặt Lý Thu Linh tràn đầy phấn khích, mừng rỡ như điên, nhìn thấy con gái mình oai phong như vậy, bà ta liền tưởng tượng đến cuộc sống sau này sẽ tốt đẹp thế nào!
Chỉ là tất cả mọi người có mặt ở đây đều đang vô cùng chán nản nên bà ta cũng không dám làm gì, chỉ cúi đầu, mím chặt môi, sợ tiếng cười của mình sẽ khiến mọi người tức giận.
Vân Hinh Nhi không thể chịu cú sốc lớn này nữa, chị ta lớn tiếng mắng chửi: “Vân Mộc Thanh là cái thá gì chứ? Đúng là đồ vong ơn bội nghĩa, trơ trẽn rẻ tiền!”
“Nhà họ Vân gặp nguy mà cô ta lại bình tĩnh thản nhiên như vậy, cô ta còn lương tâm không? Cô ta phải tự hiểu là nhà họ Vân đã nuôi không cô ta bao nhiêu năm rồi chứ, đúng là đồ vô tình vô nghĩa!”
“Đúng vậy, nếu biết trước cô ta như vậy thì năm năm trước lúc cô ta chưa lấy chồng mà đã sinh con, hủy hoại thanh danh gia tộc, thì nên làm theo gia quy nhốt cô ta vào lồng heo rồi thả xuống sông cho rồi!”
“Bây giờ chúng ta đến nhà cô ta, bắt cô ta đổi tên tập đoàn Phàm Vân thành tập đoàn Vân thị, bắt cô ta giao công ty cho chúng ta!”
“Ý kiến hay, chúng ta đi luôn đi, thứ rẻ tiền đó còn dám lật trời luôn sao?”
Đám con cháu nhà họ Vân coi đó là điều đương nhiên, trơ trẽn hô hào.
Đám quỷ hút máu người này không hề quan tâm đến tôn nghiêm thể diện gì cả, chỉ cần đó là tài sản nhà họ Vân thì chắc chắn bọn họ phải có một phần, nếu không thì đó là điều sai trái.
“Bọn mày cút hết cho tao, cút hết”, Vân Thường Thanh tức giận đến mức run lẩy bẩy, mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ và tuyệt vọng. Cụ ta vốn tưởng rằng sau khi trải qua biến cố này, đám con cháu nhà họ Vân sẽ thay đổi và có trách nhiệm hơn.
Nhưng bây giờ xem ra, bọn họ không hề có tiến bộ, mà ngược lại còn trơ trẽn hơn, lại còn có mặt mũi đòi đổi tên tập đoàn Phàm Vân thành tập đoàn Vân thị?
Đó là tập đoàn có vốn đầu tư ban đầu là mười tỷ, trong thời gian ba tháng ngắn ngủi đã chiến lĩnh nửa thị thường thương mại ở Giang Bắc, không phải là con lợn béo phì vô dụng mặc người ta chém giết.
Đúng là đám ngu dốt!
“Cút, cút hết cho tao!”
Thấy lũ khốn nạn này vẫn chưa rời đi, Vân Thường Thanh đập mạnh ly nước trên bàn.
Đám con cháu nhà họ Vân sợ hãi, vội vàng cúp đuôi chuồn ra khỏi phòng bệnh.
Vân Thường Thanh ho một lúc lâu, mặc dù cơ thể vô cùng yếu ớt, nhưng cụ ta vẫn châm một điếu thuốc hút để bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ càng và tìm ra đường sống cho nhà họ Vân.
Mười phút sau, cụ ta gọi điện cho Phương Chấn Khang:
“Cụ Phương, xin cụ hãy nói cho tôi biết, anh Sở của tập đoàn Phàm Vân có phải là Sở Phàm không?”
Sau khi suy nghĩ kỹ lại, cụ ta chợt phát hiện ra người đứng sau mọi hành động lớn của Vân Mộc Thanh chính là Sở Phàm!
Giờ đã đến bước này rồi, nếu Vân Thường Thanh còn không nhìn ra được manh mối, đoán không ra thân phận bất thường của Sở Phàm thì cơm mấy chục năm nay cụ ta ăn nên dùng để nuôi lợn còn hơn.
Phương Chấn Khang ở đầu bên kia chỉ thở dài một hơi: “Cụ Vân à, cụ sáng suốt cả một đời rồi, sao đến lúc này lại hồ đồ vậy chứ”.
“Trên đời này có một số sai lầm không thể mắc phải, có một số người nhất định không thể đắc tội. Một khi cụ đã phạm phải thì muôn kiếp cũng không trở mình được đâu”.
Lời này đã nói vô cùng rõ ràng rồi.
Vân Thường Thanh hừ một tiếng, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Thì ra là vậy.
Sở Phàm đó đúng thật là có lai lịch không bình thường, thủ đoạn vô cùng thâm độc!
Cả đời cụ ta trải qua biết bao nhiêu thăng trầm, tự nhận mình có thể nhìn thấu vô số người, vậy mà lần này lại mù, không thể nhìn thấu được người này.
Như vậy xem ra, sự sụp đổ của tập đoàn Vân thị, thậm chí Vân Đạo bị mất chức, e là cũng có liên quan đến Sở Phàm.
Vân Thường Thanh hít một hơi thật sâu, nói với giọng tuyệt vọng: “Cụ Phương có thể nói cho tôi biết lai lịch thực sự của Sở Phàm này không? Cho dù tôi chết thì cũng phải để tôi chết một cách rõ ràng, biết mình bại dưới tay ai chứ”.
Phương Chấn Khang do dự một hồi, trầm giọng nói: “Cụ Vân, tôi cũng muốn nhưng tôi không dám”.
Vân Thường Thanh trừng mắt, kinh ngạc đến mức tim gần như nhảy ra ngoài.
Ngay cả Phương Chấn Khang của nhà họ Phương ở Giang Bắc cũng phải nể sợ người này, vậy rốt cuộc cậu ta là ai?
Rốt cuộc nhà họ Vân đã động đến nhân vật đáng sợ nào?
Vân Thường Thanh nắm chặt điện thoại, giọng run rẩy nói: “Cụ Phương, coi như Vân Thường Thanh tôi cầu xin cụ, nể mặt bố tôi mà nói cho tôi biết đi. Năm đó bố tôi đã chắn đạn cho cụ, cứu cụ một mạng rồi”.
Vì tia sống cuối cùng, Vân Thường Thanh phải lôi cả người bố đã mất mười mấy năm ra, nhưng Phương Chấn Khang bên kia cũng không thể làm gì khác ngoài thở dài.
“Cụ Phương, cụ biết đấy, tôi có một chiếc ‘Long giới hộ quốc’”.
Mắt Vân Thường Thanh sáng lên, đầy ngưỡng mộ: “Tôi biết, đó là phần thưởng quân đội đặc biệt trao tặng cho cụ Phương, tượng trưng cho niềm vinh quang cao quý nhất, chỉ có những danh tướng ‘chiến công bất bại’ mới có được sự tôn kính này”.
Cũng chính vì chiếc Long giới này mà nhà họ Phương mới tạo dựng được địa vị ở Giang Bắc, thống trị Giang Bắc hơn bốn mươi năm, vô cùng cao quý.
“Tôi chỉ có thể nói cho cụ biết, Sở Phàm đó có bảy chiếc!”
Nói xong, Phương Chấn Khang liền cúp điện thoại, không dám nói thêm gì nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!