Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Cảm giác ấy thật khó chịu quá đi mất...

Vào lúc này, tiếng gáy liên tục vang lên ở bên tai cô. Hử?

Không ngờ cái tên Sở Phàm lại ngủ mất rồi?

Sao anh ta có thể ngủ ở đây kia chứt

Bọn họ trai đơn gái chiếc ngủ trên một giường thì ra làm sao?

Vân Mộc Thanh trừng to mắt, cô ngồi dậy, bực bội phồng má, giơ tay đẩy Sở Phàm, kêu anh rời khỏi đây...

Nhưng mà, khi nhìn thấy gương mặt anh tuấn và cương nghị đã chìm giấc ngủ say của Sở Phàm và Đan Đan đang nằm trong lòng anh, trông có vẻ rất hạnh phúc, ánh mắt cô thoáng có vẻ chần chừ...

“Sở Phàm đã giúp mình nhiều như thế, hôm nay đã bận rộn cả ngày rồi, chắc hẳn anh ấy mệt lắm. Bây giờ mà kêu anh ấy dậy, đuổi anh ấy đi có phải quá đáng lắm không?”

Vân Mộc Thanh cản đôi môi đỏ, cô bäảt đầu do dự.

Hơn nữa Đan Đan đang năm trong lồng ngực anh ấy, nếu kêu anh ấy dậy thì chẳng phải cũng làm Đan Đan tỉnh giấc à? Thế thì chắc chắn con bé ấy sẽ khóc lóc rồi quậy cho một chặp nữa.

Vân Mộc Thanh hít sâu một hơi, cô nằm xuống vị trí ban đầu, bực bội xoay lưng tự lẩm bẩm với mình: “Thôi đi, vì con gái, mình phải nhịn...”

“Cứ coi như có một con thú nhồi bông được đặt trên giường đi vậy, chỉ là thú nhồi bông mà thôi, cũng không thể động tay động chân với mình được đâu ha?”, Vân Mộc Thanh an ủi chính mình như thế.

Giữa lúc lòng Vân Mộc Thanh rối như tơ vò, đột nhiên Sở Phàm giở trò sàm sỡ gác tay lên vùng eo thon thả và mềm mại của Vân Mộc Thanh.

Vị trí vô cùng nhạy cảm, tiến lên thêm một bước nữa sẽ đụng vào bụng dưới mềm mại bãng phẳng của cô, mà xuống dưới lại là cặp mông mềm mại săn chắc...

Gương mặt Vân Mộc Thanh lập tức đỏ bừng, cô quay lưng lại, tức giận trừng mắt nhìn Sở Phàm.

Nhưng anh vẫn bình thản ngủ say, xem ra chỉ là hành động trong vô thức mà thôi...

“Đồ lưu manh, lưu manh!", Vân Mộc Thanh căn răng nghiến lợi, cô phiền muộn vô cùng, tức giận mà nói: “Vì con gái, mình lại nhịn”.

Gương mặt của cô nóng bừng, cô trở mình, lòng rối như. tơ vò, chẳng tài nào ngủ được...

Ánh trăng trong trẻo chiếu qua song cửa sổ, soi rọi xuống một nhà ba người đang yên giấc nồng ở trên giường.

Không có ai chú ý người nào đó bên mép giường nhếch môi nở nụ cười đắc ý.

Dụng ý sâu xa, rất thỏa mãn...

Ban mai, mới sáng sớm mà Sở Phàm đã cảm thấy có một cô bé đang nhảy nhót ở bên cạnh mình, đang lật mền, tìm kiếm thứ gì đó.

Anh mở mắt ra mới thấy cô bé Vân Đan Đan đang bới đồ đạc tứ tung ở trên giường, trong tủ quần áo, vừa bới móc vừa

phiền muộn, trông có vẻ đáng nghi vô cùng.

Vân Mộc Thanh mất ngủ cả đêm, khó khăn lắm mới thấy hơi buồn ngủ, bây giờ lại bị cô bé đánh thức.

“Đan Đan, mới sáng sớm mà con kiếm cái gì thết” “Bối” Đan Đan nhào vào lòng Sở Phàm, cô bé chơm chớp đôi

mắt ngây thơ, gương mặt toát ra vẻ tò mò: “Lạ quá, em đâu rồi?”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!