Nghe vậy, bác gái Cao Sương liền thay đổi sắc mặt, nhướng mày hung dữ, quyết không tha cho người khác: “Chu Long, chú nói vậy là có ý gì? chú đang nói bóng nói gió ai vậy?”
“Lẽ nào nhà chúng tôi là sâu mọt, suốt ngày hút máu của ông cụ sao?”
Chu Dũng cũng hừ một tiếng, tỏ vẻ không vui.
Mặc dù đây là sự thật, nhưng đánh người không nên đánh vào mặt, bây giờ nói thẳng ra như thế này thì người làm anh cả như ông ta biết giấu mặt vào đâu.
“Anh cả, chị dâu, chúng ta vào nhà nói chuyện, chồng em tính tình không tốt, mọi người là anh em ruột, đừng chấp nhặt với anh ấy”, Lưu Minh Hà thấy bầu không khí không tốt lắm, liền vội vàng chủ động đứng ra xoa dịu tình hình.
“Tiểu Bình, đưa bố mẹ cháu vào phòng khách đi, trà đã chuẩn bị xong rồi, là loại trà Tây Hồ Long Tỉnh mẹ cháu thích nhất đấy”, Lưu Minh Hà nháy mắt nói với Chu Bình đang ở bên cạnh nghịch điện thoại.
Advertisement
Chu Dũng và Cao Sương lấy lại được thể diện mới nguôi giận đi phần nào, lạnh lùng hừ một tiếng rồi ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng khách.
“Đúng là không hiểu chuyện! Khó khăn lắm Mộc Thanh và Đan Đan mới đến đây một chuyến, ông cần gì phải cãi nhau với họ, nếu làm cháu gái tôi sợ thì ông không xong với tôi đâu đấy!”, ở phía sau, Lưu Minh Hà tức giận đánh Chu Long mấy cái.
Chu Long cũng hừ một tiếng, nhưng vẻ mặt cũng dịu đi hẳn.
Nể tình con dâu tương lai và cháu gái ở đây, ông ấy không thèm so đo tính toán với đám người này nữa.
Cả nhà Chu Dũng ngạo nghễ bước vào phòng khách, nhất thời cau mày, đầy bất mãn: “Đã mười mấy năm trôi qua rồi, mà chú vẫn là một tên nghèo hèn, không thay đổi chút nào nhỉ”.
Advertisement
Chu Bằng không hề khách khí gì đánh rắm một cái, rồi ngồi xuống, ăn trái cây và đồ ăn nhẹ.
“Cháu chào bác trai, bác gái”, mặc dù Chu Dĩnh không thích nhà bác cả, nhưng dù sao cũng là người lớn nên cô đứng dậy chào hỏi.
Sở Phàm đang ôm Đan Đan, lặng lẽ gọt hoa quả cho con gái, không hề nhúc nhích.
“Dĩnh Dĩnh à, chớp mắt cái đã lớn nhanh vậy rồi, giỏi lắm, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, tốt hơn ông bố bướng bỉnh kia của cháu nhiều!”, Chu Dũng châm thuốc, mở to mắt quan sát đánh giá Chu Dĩnh, ra dáng của bậc trưởng bối:
“Tiểu Bằng sắp tốt nghiệp đại học rồi, sau đó đến Giang Lăng làm việc, sau này có chỗ nào không hiểu thì có thể học tập anh họ. Đừng như bố cháu, không có chí tiến thủ, cả đời không có tiền đồ gì cả”.
Vẻ mặt Chu Dĩnh hơi khó xử, nổi nóng bĩu môi, không nói gì.
Cao Sương tinh ý phát hiện ra sự bất mãn của Chu Dĩnh, lập tức nhướng mày, như cười như không hỏi: “Nghe nói, hôn sự giữ cháu và Tôn Minh Hưng thất bại rồi? Trong ngày hôn lễ, lại ra tay đánh người gây ra trò cười lớn như vậy, đúng là làm mất hết mặt mũi nhà họ Chu chúng ta”.
Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Dĩnh chợt cứng đờ, Sở Phàm cũng nheo mắt lại, thật đúng là hết chuyện để nói.
Lúc đầu, Sở Phàm mặc quân phục hàm Tướng, trên vai có bốn sao, vì làm chỗ dựa cho em gái mà gây ra náo loạn hội trường nhà họ Tôn. Mặc dù gây chấn động một thời ở Giang Lăng, nhưng lại bị anh xóa hết tin tức, ngoại trừ những người có quyền thế tham gia bữa tiệc ra, thì căn bản là không có ai biết sự thật về ngày cưới đó.
Loại tiểu nhân đắc chí như Cao Sương lại càng không có tư cách biết chuyện này.
“Cháu cũng thật là! Là con gái thì phải biết an phận thủ thường, chân phải chạm đất, đừng lúc nào cũng mơ giàu sang quyền quý, cảm thấy mình tài giỏi, lẽ nào bản thân như thế nào cũng không biết sao?”
Cao Sương khoanh hai tay trước ngực, bộ dạng vênh váo tự đắc, chỉ điểm: “Tình cảm của cháu bị đùa giỡn, mất mặt xấu hổ thì không nói, lại còn làm nhục mặt mũi của nhà họ Chu, khiến người ngoài chê cười cả các bác”.
Chu Dĩnh tức giận đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, cắn răng nghiến lợi, uất ức đến nỗi sắp khóc.
Trong mối quan hệ tình cảm thất bại này, cô ta mới là người bị hại. Cô ta vừa thoát ra khỏi bóng đen của mối tình tan vỡ, lại bị Cao Sương tàn nhẫn chém thêm một dao, sao có thể không khó chịu được.
“Dĩnh Dĩnh kết hôn cũng được, ly hôn cũng chẳng sao, đó đều là sự lựa chọn riêng của em ấy, là chuyện của em ấy, không ai có tư cách can thiệp, càng không có tư cách nhận xét lung tung”.
Lúc này, Sở Phàm ở bên cạnh bình tĩnh nói: “Nói cách khác, sự lựa chọn của em gái tôi thì liên quan gì đến bà?”
Chu Dĩnh mím môi cười thầm, đôi mắt đẹp nhìn Sở Phàm tràn đầy sự cảm động và nhẹ nhõm.
“Cậu! Cậu là cái thá gì? Cậu có tư cách gì xem vào chuyện của gia đình tôi!”, Cao Sương tức giận, chỉ vào Sở Phàm quát lớn.
Chu Dũng cũng nhíu mày, nhìn Sở Phàm mười mấy giây, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Cậu, cậu chính là thằng con hoang mà Chu Long nhặt về? Ồ, con trai nuôi, tên là Sở phàm đúng không? Đứa bé này là con gái cậu à? Được đấy, mới mấy năm không gặp mà cậu cũng đã thành gia lập nghiệp rồi à?”
Chu Dũng liếc nhìn Đan Đan trong lòng Sở Phàm, cao giọng nói, ngữ điệu không vui.
Loại con hoang không rõ lai lịch này mười mấy năm trước đã không coi ai ra gì, vô cùng ngông cuồng, bây giờ nhìn thấy trưởng bối, đừng nói mời rượu kính trà, đến cả phép tắc tối thiểu nhất cũng không có, đúng là thích ăn đòn!
Đôi mắt sắc bén của Cao Sương cũng sáng lên, nhíu mày lạnh lùng nói: “Bố mẹ không tốt ắt con sẽ hư, đúng là một lũ không biết tốt xấu”.
Sở Phàm nhíu này, anh có thể không thèm để ý đến người phụ nữ như Cao Sương, nhưng bây giờ bà ta lại dám sỉ nhục con gái anh, đây là điều không thể.
“Chu Dũng, rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu không có gì thì mau về đi!”, lúc này, Chu Long và Lưu Minh Hà đi vào phòng khách, Chu Long hùng hồn nói:
“Con gái của Chu Long tôi dù có thế nào thì cũng là do tôi nuôi dưỡng, chị có cho chúng tôi được đồng tiền hay hạt gạo nào chưa? Đừng nói này nói kia, chị không có tư cách đó”.
Sắc mặt cả nhà Chu Dũng đều vô cùng khó chịu.
“Chú, đây là thái độ gì đây? Được, nếu đã như vậy thì tôi cũng nói thẳng!”, Chu Dũng cũng biết tính khí nóng nảy của Chu Long, nếu cứ lằng nhằng mãi, e là sẽ cầm vũ khí lên đánh nhau mất.
Ông ta vênh mặt nói: “Nửa tháng nữa là đến cuộc họp gia tộc mỗi năm một lần của nhà họ Chu, vừa hay đúng ngày lễ mừng thọ của cụ nhà, vì vậy cụ có lệnh, tất cả mọi người nhà họ Chu đều phải có mặt”.
“Tôi tới đây là để thông báo tin này, đến lúc đó đừng quên tới, còn phải chuẩn bị quà cho cụ nhà nữa đấy”.
Cả hai vợ chồng Chu Dũng và Cao Sương đều không có ý tốt gì, sắc mặt cả nhà Chu Long cũng tối sầm lại.
Ánh mắt Sở phàm lóe sáng, trong đầu chợt nhớ lại hồi ức..
Ngày xưa nhà họ Chu từng là một gia tộc lớn ở Yên Kinh, con cháu đông đúc thịnh vượng, tài sản bạc triệu.