Thấy mẹ và dì của mình vu khống vô cớ cho Sở Phàm, Vân Mộc Thanh nổi giận, rất không thoải mái.
Cô cau mày muốn nói giúp Sở Phàm vài câu nhưng vừa mở miệng, cô vẫn quyết định không nói nữa.
Cô quá hiểu rõ tính cách của mấy người này, nếu cô lên tiếng giải thích thì chỉ có thêm dầu vào lửa, thậm chí họ còn trút giận lên người cô.
Trong lòng cô tự biết Sở Phàm là người thế nào, Sở Phàm đã làm những gì cho cô và Đan Đan.
Vân Mộc Thanh thở dài liếc nhìn đồng hồ trên tay, cô sắp đến trễ cuộc họp cổ đông của tập đoàn Vân Thị rồi.
Cô nói: “Dì à, cháu thấy vết thương của dì không nghiêm trọng, các chỉ số kiểm tra tổng quát hôm qua đều rất bình thường, vậy hôm nay thu dọn một chút chuẩn bị xuất viện thôi”.
Advertisement
“Xuất viện? Vân Mộc Thanh, sao cháu có thể nói như vậy, dì bị đánh thành thế này, đến giờ mặt vẫn còn sưng đây này mà cháu bảo dì xuất viện à? Rốt cuộc cháu có lương tâm không vậy?”
Lý Phương Cát lập tức nổi giận chỉ vào Lý Thu Linh nói: “Chị à, đây là đứa con gái chị nuôi dạy đấy, em vì chuyện xem mắt của nó mà bận trước bận sau, tốn công nịnh nọt, dễ dàng lắm sao?”
Lý Thu Linh vội an ủi, hơi oán trách nhìn Vân Mộc Thanh: “Mộc Thanh, sao con lại nói vậy? Còn không mau xin lỗi dì đi”.
Vân Mộc Thanh hít sâu một hơi, kiềm chế cơn giận, thấp giọng nói: “Vậy thế này đi, cháu trả hết viện phí giúp dì, dì thích ở bao lâu thì ở cho đến khi dì hài lòng mới thôi được chưa?”
“Vân Mộc Thanh, cháu có ý gì? Cháu đang nguyền rủa dì bị bệnh, không chết đàng hoàng đấy à?”, Lý Phương Cát tức giận ném vỡ cái ly, chống nạnh mắng:
Advertisement
“Dì vất vả chạy đến Giang Lăng mà cháu muốn dì ở trong bệnh viện sao? Cháu đối xử với họ hàng thân thích của mình vậy à?”
Dù Vân Mộc Thanh có tốt tính đến đâu cũng không nhịn được nữa, sắc mặt cô tức giận đáp trả: “Dì à, xuất viện không được, ở bệnh viện cũng không xong, rốt cuộc dì muốn thế nào?”
“Công ty của cháu còn một đống chuyện cần phải giải quyết, tối qua cháu đã ở đây cả đêm với dì rồi. Cháu không thể ở đây chăm sóc dì hai tư trên hai tư được”.
Lý Thu Linh khó xử, cảm thấy em gái của mình làm vậy cũng hơi quá đáng.
“Xem đi, lộ bộ mặt thật rồi đấy. Được làm lãnh đạo lớn của công ty, có tiền có địa vị rồi lại xem thường mấy họ hàng nghèo bọn dì”, Lý Phương Cát nắm lấy tay bắt đầu châm chọc.
“Chẳng phải cháu nên nhân lúc còn sớm đuổi bọn dì để bọn dì mau chóng cút đi sao? Nếu cháu không chào đón thì có thể nói thẳng, bọn dì đi rồi chẳng phải tốt hơn sao”.
“Con người này một khi có tiền rồi thì quên gốc gác nguồn cội, lòng người đúng là vô tâm”.
Lý Thu Linh vội kéo bà ta lại nói ‘đều là người một nhà’ để trấn an.
Vân Mộc Thanh cũng bị đạo đức trói buộc không chịu nổi, cô sắp sụp đổ rồi: “Dì à, rốt cuộc dì muốn cháu làm gì cứ nói thẳng được không? Đừng vòng vo làm mệt thêm thôi”.
Lúc này Lý Phương Cát ngẩng đầu lên nói mục đích chính của mình: “Mộc Thanh, nếu cháu đã gọi dì một tiếng dì chứng tỏ cháu còn có lương tâm, dì cũng nói thật với cháu”.
“Lần này đến đây quả thật có chuyện nhờ cháu giúp…”
Bà ta chỉ sang Lý Huân đang tựa vào sô pha cúi đầu nghịch điện thoại: “Năm nay em họ cháu vừa tốt nghiệp đại học, năng lực xuất chúng, rất có tài, tuyệt đối là tài năng trẻ. Dì định cho nó vào tập đoàn Vân Thị các cháu rèn luyện một thời gian, cháu xem sắp xếp một công việc cho nó”.
Lý Phương Cát nói không biết ngượng: “Chức vụ làm phó tổng giám đốc, là cánh tay trái cánh tay phải của cháu, với năng lực của nó thì tiền lương khoảng một triệu tám là đủ. Có thể trang bị một chiếc BMW series 7, nhà được bố trí ở trung tâm thành phố, tốt nhất là biệt thự riêng biệt”.
“Công việc không được quá vất vả, con trai dì còn trẻ, không thể khinh thường tuổi còn trẻ mà lao lực hại sức khỏe. Tốt nhất là sắp xếp một cô thư lý đơn thuần, dịu dàng, hiểu chuyện, con trai dì vẫn chưa có người yêu…”
“Nhất định phải còn trong trắng”, Lý Huân ngẩng đầu lên, vẻ mặt đắc ý tràn đầy tự tin: “Tôi kinh thường hàng đã qua tay người khác”.
Nghe một đống yêu cầu kỳ quái, đầu Vân Mộc Thanh như sắp nổ tung.
Sao bà ta lại mặt dày, tự tin đưa ra mấy loại yêu cầu đó chứ? Bao xe, bao nhà ở, bao công việc, còn bao luôn cả bạn gái.
Bản thân cô lại chẳng phải mẹ của Lý Huân!
Huống gì Lý Huân tốt nghiệp đại học chuyên ngành thấp kém, không có đủ trình độ học vấn, ngay cả tư cách tham gia phỏng vấn của tập đoàn Vân Thị cũng không có mà bà ta vừa mở miệng là đòi làm phó tổng giám đốc?
Quả thật Vân Mộc Thanh sắp chịu hết nổi rồi, cô hít sâu một hơi, ngay thẳng nói: “Xin lỗi, cháu không thể thực hiện được yêu cầu này của dì”.
Lý Phương Cát nhướng mày, bực bội hừ một tiếng: “Vậy được, cháu không cần lo đến chuyện bạn gái nhưng công việc này, còn xe, nhà ở, cháu chắc chắn…”
“Cháu đã nói cháu không thể làm được bất kỳ yêu cầu nào mà dì nói cả, hơn nữa cháu cũng không có cách nào làm được”, Vân Mộc Thanh từ chối thẳng, giọng điệu lạnh như băng:
“Việc tuyển dụng và bổ nhiệm chức vụ cho nhân viên của công ty đều do bộ phận nhân sự và hội đồng chủ tịch quyết định, cháu không có quyền hạn giúp cậu ta nhậm chức. Dù có quyền đi chăng nữa thì cháu cũng sẽ không làm”.
Vân Mộc Thanh lạnh lùng nhìn Lý Huân, không hề biểu lộ cảm xúc gì: “Cái loại vừa ngu dốt vừa lôi thôi lếch thếch như cậu ta tuyển vào công ty cũng chỉ là con chuột hôi thối mà thôi”.
“Chị, chị nói gì? Chị dám mắng tôi là con chuột hôi thối ư?”, Lý Huân tức giận hét lên.
Sắc mặt Lý Phương Cát cũng rất khó coi, ngón tay run rẩy chỉ vào Vân Mộc Thanh: “Được lắm, đồ tâm địa độc ác vong ơn bội nghĩa, lòng lang dạ sói”.
“Mày quên lúc trước bố mày xảy ra tai nạn là ai vất vả xoay sở tiền cho các người làm phẫu thuật? Lúc nhà các người nghèo không có cơm ăn, là ai đã âm thầm gom tiền cho các người?”
“Bây giờ bảo mày giúp một chút chuyện nhỏ cũng không chịu giúp, còn sỉ nhục con trai cưng của tao, mày là cái thá gì?”
“Tao bảo mày giúp đỡ, bảo mày sắp xếp công việc là coi trọng mày, mày biết bên ngoài có biết bao người cầu xin Lý Huân nhà bọn tao đến làm việc chỗ họ không?”
Vân Mộc Thanh lạnh lùng cầm túi xách lên nói: “Vậy dì bảo cậu ta đến công ty khác đi, chỗ của cháu không chứa nổi cậu ta”.
“Mày, mày… đồ độc ác, đồ độc ác”, Lý Phương Cát tức đến run rẩy.
Sắc mặt Lý Thu Linh càng lúng túng, bà ta kéo tay Vân Mộc Thanh lại nói: “Con gái à, trước mặt dì của con, để ý thể diện của mẹ chút đi. Con từ chối thẳng mặt như vậy thì sau này bảo mẹ làm sao gặp dì đây, bảo mẹ làm sao gặp bà con họ hàng nữa”.
“Giúp đi con, chí ít cũng sắp xếp một công việc, chức vụ nhỏ cũng được”.
Vân Mộc Thanh rất đau đầu, cô thở dài, vừa định nói gì đó thì điện thoại bỗng đổ chuông. Vừa bắt máy, giọng nói đầy tức giận của Vân Hinh Nhi vang lên:
“Vân Mộc Thanh, cô chết ở đâu rồi, có biết hôm nay có cuộc họp cổ đông không? Cô bắt chúng tôi đợi một tiếng, cô là lãnh đạo của công ty mà làm vậy à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!