“Năm năm rồi, không hề có một chút tin tức nào. Không buồn quan tâm đến mẹ con tôi. Bây giờ nói quay lại là quay. lại, nói muốn nhận con là nhận con? Anh ta coi tôi là gì, coi Đan Đan là gì, Vân Mộc Thanh tôi còn chưa đê tiện đến mức đó đâu”.
“Anh ta chưa từng làm tròn trách nhiệm của bố một ngày nào, cũng đừng có mơ con gái tôi chấp nhận anh ta”.
“Anh ta không có tư cách làm bố, làm chồng”.
Trong lòng Sở Phàm vừa phức tạp lại vừa áy náy, anh thầm thở dài...
Quả nhiên là thế, năm năm nay, anh nợ hai mẹ con họ nhiều quá.
Sở dĩ Vân Mộc Thanh giữ gìn hình tượng của bố trước mặt con gái, nói với cô bé răng bố mình là anh hùng, đó cũng là vì không muốn làm ảnh hưởng đến tính cách của con, muốn cho con có thời thơ ấu vui vẻ mà thôi.
Ở sâu trong lòng cô ấy, cô ấy sẽ không tha thứ cho người chồng bặt vô âm tín, 'không làm tròn trách nhiệm suốt năm năm ròng, dù là bất kỳ ai thì cũng không thể nào tha thứ một cách dễ dàng.
Mà mình thì sao, chẳng phải đến bây giờ mình vẫn chưa thể tha thứ cho Vương gia Sở đó sao.
“Sở Phàm, anh đừng nghĩ nhiều quá, tôi sẽ không trút cơn giận bố của Đan Đan vào người anh đâu, chuyện đóng giả làm bố của Đan Đan chỉ là tạm thời mà thôi”, Vân Mộc Thanh thấy vẻ mặt của Sở Phàm, còn nghĩ răng mình nói quá lời, cô bèn lên tiếng an ủi:
“Chỉ vì Đan Đan nhớ bố quá, thiếu thốn tình yêu của bố quá, còn anh lại xuất hiện vào thời khäc quan trọng nhất, bù đắp vào chỗ thiếu sót tình thương của bố trong lòng nó, bởi thế nó mới coi anh là bố của mình”.
“Đợi đến khi nó hiểu ra, tất nhiên anh sẽ không cần phải đóng giả tiếp nữa, xin lỗi”.
“Tôi sẽ làm một người bố xứng chức, xứng đáng với đồng. tiền lương của cô, cô yên tâm đi”.
Sở Phàm gật đầu nhưng trong lòng anh lại cười khổ bất đắc dĩ.
Anh hy vọng mình có thể đóng vai bố lâu một chút, cho đến khi được mẹ con bọn họ chấp nhận.
Anh hiểu, Vân Mộc Thanh là một người phụ nữ ngoài mềm trong cứng, trông cô có vẻ yếu ớt, mấy năm nay luôn nhường nhịn trong mọi chuyện, chủ động xuống nước, thậm chí người khác suýt nữa đâm phải cô, cô cũng chủ động xin lỗi người ta, chỉ sợ rước phiền phức vào người.
Cô lại kiên cường như thế, một mình vất vả nuôi nấng con gái, vì con gái mà trở mặt với bố mẹ và gia tộc của mình, cho. dù cuộc sống có khốn khó đi chăng nữa cũng kiên quyết từ chối “hôn sự' mà gia tộc đã chọn cho cô, không làm những chuyện tổn hại đến lòng tự trọng và nhân cách của mình!
Muốn làm người phụ nữ này động lòng, trách nhiệm nặng nề, cần phải cố gắng trong khoảng thời gian dài, trao đi lòng thành và tâm ý của mình mới được.
Bây giờ Sở Phàm đã quyết định, anh nhất định, nhất định phải dùng hết sức của mình để bảo vệ sự an toàn và vinh hoa phú quý cho hai mẹ con bọn họ trong cả cuộc đời.
“Mẹ, con tắm rửa xong rồi!"
Mười phút sau, Đan Đan đi chân trần, mặc bộ đồ ngủ, đến tóc còn chưa kịp hong khô đã chạy từ trên lầu xuống, sà vào lòng Sở Phàm, đôi mắt cô bé đong đầy vẻ căng thẳng, chỉ sợ bố lại bỏ mình đi.
'Vân Mộc Thanh dở khóc dở cười, cô nhìn Sở Phàm với ánh mắt phức tạp và vui mừng, may mà mình đã bàn bạc ổn thỏa với anh ấy rồi, diễn vai 'bố giả' đến cùng.
Chứ băng không cô thật sự chẳng biết phải dỗ dành Đan
Đan thế nào.
Cuối cùng Sở Phàm cũng có thể quang minh chính đại ôm con gái cưng của mình, tất nhiên gần gũi thế nào cũng chẳng đủ, sau khi chơi đùa với con gái suốt hai tiếng đồng hồ, cô bé hơi buồn ngủ, bät đầu ngáp ngắn ngáp dài.
“Mẹ ơi, Đan Đan mệt rồi, con muốn đi ngủ”.