Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Sau khi dạy dỗ Mã Hải và người phụ nữ lẳng lơ ấy xong, Sở Phàm cũng chẳng có hứng gì với đám tôm tép ở đây, anh tùy tiện phất tay đuổi bọn chúng đi.

Mà đám người Mã Hải lại giống như nhận được đại xá, chúng ríu rít cảm ơn anh, trong lòng vẫn còn sợ hãi: Đây là ông lớn có thủ đoạn thấu trời nào kia chứ, đến ông lớn trên tỉnh cũng bị anh ta đẩy vào tù, mình nhặt được cái mạng là may mãn lắm rồi!

Giữa lúc đó, Mã Minh Nguyên gọi điện mấy lần, dường như muốn xin tha cho cháu trai của mình, đích thân đến xin lỗi Sở Phàm.

Mọi việc đã được giải quyết, Sở Phàm cũng lười chẳng muốn quan tâm, anh dứt khoát từ chối, Mã Minh Nguyên cũng thức thời, chẳng dám làm phiền Sở Phàm nữa.

Vào lúc này, Vân Mộc Thanh gọi điện thoại tới, anh có thể cảm nhận được sợ căng thẳng và lo âu của Vân Mộc Thanh một cách rõ ràng:

“Sở Phàm, anh không sao chứ? Tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ đến giúp anh nhanh thôi”.

Trong lòng Sở Phàm cảm thấy ấm áp, anh bèn nói với cô: “Không sao cả, mọi chuyện đã được giải quyết rồi, cô ở đâu, tôi sang tìm hai người.”

Sở Phàm tìm đến địa chỉ được gửi đến điện thoại, gặp mặt hai mẹ con Vân Mộc Thanh và Đan Đan ở một quán cà phê.

Vừa gặp nhau, Vân Mộc Thanh đã bước đến với vẻ căng thẳng và lo âu, kiểm tra xem Sở Phàm có bị thương không: “Sở Phàm, anh không sao chứ, bọn chúng không đánh anh chứ?”

Mặc dù đã nhìn thấy võ công của Sở Phàm nhưng đám người Mã Hải có đến mấy chục người, một đôi tay khó địch nổi bốn tay, làm sao Sở Phàm có thể đánh nổi.

Sau khi đưa con gái rời khỏi nơi đó, cô chìm vào trong nỗi lo lắng và tự trách nặng nề, lập tức báo cảnh sát ngay, bây giờ nhìn thấy Sở Phàm không hề bị thương chút nào thì tảng đá đang đè nặng trong lòng cô mới được dỡ xuống.

Sở Phàm mỉm cười rồi nói: “Tôi và người của hội thương mại Tứ Hải cũng có qua lại với nhau đôi chút, gọi một cuộc điện thoại là giải quyết xong rồi”.

“Vốn chẳng có đánh nhau”.

Sở Phàm trả lời qua loa vài câu, anh không muốn cuộc sống bình yên của Vân Mộc Thanh bị quấy rầy, có một vài chuyện để mình âm thầm chống đỡ là được rồi.

“Thế thì tốt, thế thì tốt”.

Vân Mộc Thanh thở phào nhẹ nhõm, vẻ căng thẳng trên gương mặt xinh xắn của cô biến mất, nụ cười nở rộ trên môi.

Nếu như Sở Phàm thật sự xảy ra chuyện gì, thế thì cả đời này cô cũng không thể nào tha thứ cho tội 'bỏ chạy lúc lâm trận của mình được.

“Sở Phàm, lần này, lần này thật sự cảm ơn anh, nếu như: không có anh, tôi thật sự không biết mình phải làm sao”, ánh mắt Vân Mộc Thanh lấp lánh, cô cản đôi môi đỏ, vừa cảm kích lại vừa bối rối.

Từ việc tối hôm qua Sở Phàm giúp cô đuổi Vân Dũng đi, cho đến hôm nay cứu mạng của Đan Đan, xử lý ân oán với người phụ nữ lẳng lơ ấy và hội thương mại Tứ Hải.

Không những chìa tay giúp đỡ và mang đến cảm giác an toàn cho cô, người đàn ông này còn khiến cô có cảm giác phức tạp khó nói nổi băng lời.

“Giữa cô và tôi không cần dùng đến từ cảm ơn, vĩnh viễn cũng không cần”.

Sở Phàm bình tĩnh nói với cô, anh tự nhủ với lòng mình trước ánh mắt ngạc nhiên của Vân Mộc Thanh.

“Người làm chồng như anh đã thiếu nợ em quá nhiều, cả đời cả kiếp này cũng không tài nào trả hết nổi”. “Đi thôi, tôi đưa cô về nhà”, Sở Phàm chủ động cầm hành

lý của Vân Mộc Thanh, gọi một chiếc taxi giùm cho hai mẹ con của bọn họ.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!