Thẩm Thiên vừa lên tiếng ra lệnh, đám đàn em hung hãn của hắn lập tức lôi Tưởng Bình Quang ra ngoài, chúng không quan tâm đến tiếng gào thét như heo bị chọc tiết của gã mà đánh gã túi bụi.
Mỗi một cú đấm đều đập trúng người, cú nào cũng thấy máu.
Đánh đủ mười hai phút đồng hồ, đến cuối cùng Tưởng Bình Quang còn không đủ sức mà thở dốc nữa, gã nằm giữa vũng máu như con chó chết, xương cốt trên người gãy hết một nửa, cả đời này cũng đừng hòng đứng dậy nổi.
Vết thương như thế, đến Sở Phàm cũng đành bó tay.
Thảm thương tột cùng!
Thẩm Thiên vẫn cảm thấy chưa hả giận, hắn cắn răng nghiến lợi: “Gọi 120, cứu sống nó, sau này cứ cách bảy ngày lại đánh hắn một lần, theo tiêu chuẩn như ngày hôm nay”.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều run rẩy, sống lưng lạnh toát, có thể tưởng tượng được sau này Tưởng Bình Quang phải sống những ngày tháng đen tối và tuyệt vọng như thế nào…
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Vân Mộc Thanh và vợ Dương Cang không những không thương xót mà còn cảm thấy đã trút được giận, vô cùng hả dạ, vô cùng sung sướng!
Giống như rốt cuộc cũng nhìn thấy nhân vật phản diện không gì không làm được trong phim điện ảnh bị trừng phạt vì tội lỗi của mình, chết một cách thảm thiết vậy.
Advertisement
Hạng tiểu nhân độc ác vô liêm sỉ như Tưởng Bình Quang bên bị quả báo từ sớm rồi.
Sau khi xử lý xong tất cả, Thẩm Thiên hít sâu một hơi, hắn lại quỳ xuống trước mặt Sở Phàm, cung kính nói:
“Anh Sở, anh có vừa lòng với cách xử lý này không ạ?”
“Tôi biết tất cả đều là lỗi của tôi, tôi không dám mong anh tha thứ. Thẩm Thiên có ngày hôm nay toàn nhờ được anh đề bạt, nếu như anh có bất cứ yêu cầu gì, Thẩm Thiên tuyệt đối không dám nói hai lời”.
Thái độ thành khẩn, hèn mọn đến tột cùng.
Sở Phàm chỉ hờ hững nhìn xuống: “Thế à?”
Advertisement
Anh giơ ngón tay chỉ vào mẹ con Triệu Thu, Thẩm Hòa đang quỳ ở bên ngoài: “Nếu như tôi muốn cậu giết hai người bọn họ thì sao”.
Cơ thể Thẩm Thiên run lẩy bẩy, hắn cắn răng: “Được!”
Hắn rút thanh dao ngắn ra, gương mặt rất đỗi hung ác, khiến cho mọi người tin rằng chỉ cần Sở Phàm ra lệnh thì hắn sẽ vung tay chém chết vợ con mình ngay.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều tê dại da đầu, mẹ con Triệu Thu sợ đến nỗi hét toáng lên, luôn miệng xin tha…
Sở Phàm không hề quan tâm đến những chuyện ấy, anh chỉ ung dung nhìn gương mặt của Thẩm Thiên, trông có vẻ như thản nhiên, nhưng thực chất trong lòng lại đong đầy cảm giác lo lắng và sợ hãi.
Hai phút đồng hồ, nhưng Thẩm Thiên lại cảm thấy dài như hai thế kỷ…
Vào lúc hắn nghiến răng định làm liều, suýt không còn gồng nổi nữa thì đột nhiên Sở Phàm vỗ vai hắn, anh bình tĩnh cất tiếng nói: “Cậu đi đi, dẫn theo vợ và con của mình rời khỏi Giang Bắc, cả đời này cũng đừng quay về nữa”.
Thẩm Thiên ngồi sụp xuống đất, hắn nhìn theo hướng Sở Phàm bỏ đi, dập đầu ba cái: “Cảm ơn anh Sở đã thành toàn!”
Hắn hiểu mình đã cược đúng rồi, anh Sở là người đáng kính trọng đến mức nào kia chứ, chỉ cần hắn bày tỏ đủ sự trung thành và thành ý của bản thân, chỉ cần hắn thể hiện chắc chắn mình không bao giờ phản bội lại anh, không báo thù…
Nhất định anh Sở sẽ giơ cao đánh khẽ, tha cho tính mạng của cả nhà mình.
Thẩm Thiên thở dốc, mồ hôi lạnh nhễ nhại đầy lưng, nhớ lại hai phút ngắn ngủi đối mặt với anh ban nãy, đó là cơn ác mộng mà cả đời này hắn cũng không tài nào quên nổi, cho đến thời khắc cuối cùng khi nhắm mắt xuôi tay, hắn cũng không thể quên được ánh mắt của Sở Phàm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!