Tưởng Ly Ly cầm chân gà, vẻ mặt đắc ý le lưỡi với Đan Đan: “Không cho cậu ăn đấy, cho cậu thèm chết đi!”
Đúng thật là bố nào con nấy.
“Hừ!”
Đan Đan tức giận giậm chân, bĩu môi không muốn quan tâm đến cô bé.
Cậu nhóc Tiểu Hổ thì vô cùng xấu xa, cậu bé bắt lấy hai con gián, cố ý cầm tới chỗ Tưởng Ly Ly có thể nhìn thấy, sau đó đạp xuống, xì xì…
Hai con gián trực tiếp dẹp lép, thứ dinh dính tràn ra.
Tưởng Ly Ly vô cùng hoảng sợ, ghê tởm đến mức suýt nôn ra, cuối cùng cũng không ăn nổi nữa.
“Hừ, cho cậu đắc ý nữa đi, tưởng tôi không trị được cậu sao”, Tiểu Hổ đắc ý ngẩng đầu, Đan Đan cũng cười tươi, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Advertisement
“Bố, con đói”, Đan Đan kéo góc áo của Sở Phàm, đáng thương nói.
“Chú, cháu cũng đói”, Tiểu Hổ ngại ngùng gãi đầu.
“Cháu… Cháu cũng thế…”, Dương Đậu Đậu hơi ngượng ngùng nhỏ giọng nói.
Mà lúc này, Sở Phàm đang nhặt một ít thanh gỗ, dựng thành một hình dạng kỳ quái, không biết đang làm gì.
Sau khi làm xong, anh phủi tay, cười nhìn mấy đứa nhỏ: “Mấy đứa muốn ăn gì?”
“Thịt!”
Advertisement
“Thịt thịt thịt!”
Hai đứa nhỏ Đan Đan và Tiểu Hổ kích động đến mức giậm chân, hai mắt Dương Đậu Đậu cũng toả sáng.
“Được, đợi đó, lập tức biến ra bữa tiệc lớn cho mấy đứa ngay đây”, Sở Phàm cười, mang theo một khúc gỗ đã vót nhọn bước vào sâu trong núi rừng.
Tưởng Bình Quang vẫn luôn chú ý đến cả nhà Sở Phàm và Dương Cang, thấy thế thì châm chọc cười to: “Ha ha ha, nơi đây núi rừng hoang vu, cậu còn có thể lấy ra thịt à? Đúng là làm trò hề cho thiên hạ, buồn cười chết đi được, tôi…”
Nhưng còn chưa nói xong.
Sở Phàm tiện tay ném một cái, trực tiếp bắt được một con cá chép lớn nặng chừng hai ba ký.
Tưởng Bình Quang trợn tròn mắt, há hốc miệng.
Sau đó chưa tới mười phút đã bắt được thỏ béo, gà rừng, vịt, còn có một vài loại cá tôm, có thể nói là thu hoạch phong phú, những đồ ăn này mười người ăn cũng đủ.
Mấy phụ huynh ở xung quanh đều trợn mắt há mồm, Tưởng Bình Quang cũng hỗn độn trong gió, khoé miệng giật giật…
Đừng nói tên này xuất thân từ nghề săn thú nhé.
“Mẹ kiếp, cậu em Sở Phàm, cậu thật là có tài đó, đừng nói tổ tiên của cậu là thợ săn trộm nhé”, hai mắt Dương Cang phát sáng, cười ha ha.
Sở Phàm tức giận ném cho anh ấy một con dao quân dụng: “Nói nhảm ít thôi, muốn ăn thì giúp đỡ đi, tôi đi nhóm lửa”.
“Được thôi!”, Dương Cang cười ha hả, hai người đàn ông lập tức khua chiêng gõ trống bận rộn.
Lúc này, cuối cùng Vân Mộc Thanh cũng hiểu trước đó Sở Phàm làm mấy nhánh cây kỳ lạ để làm gì, thì ra là làm giá nướng, chuẩn bị nướng đồ ăn.
Chẳng mấy chốc, dưới tài nấu nướng dã ngoại xuất sắc của Sở Phàm, thỏ nướng, vịt nướng, cá nướng thơm ngào ngạt nhanh chóng ra lò.
Da giòn thịt mềm, thơm phức ngon miệng, được nướng dưới lửa lớn làm da bóng loáng, gió vừa thổi qua, mùi thơm đó có thể bay xa mấy dặm…
“Wow, chân gà thật ngon, bố ăn đi, cả mẹ nữa!”
“Chú, cháu yêu chú chết mất, cháu muốn ăn mười con vịt nướng…”
“Ặc, Đan Đan, thỏ đáng yêu như thế sao các chị có thể ăn được chứ, ôi, thật là thơm!”
“Ăn thêm chút hải sản đi, nếm thử tôm này, tràn đầy hương vị của biển cả luôn…”
Hai nhà Sở Phàm và Dương Cang cùng với mấy đứa nhỏ ăn uống ngon lành, vẻ mặt hưởng thụ.
Không ít phụ huynh xung quanh đã nuốt nướng bọt, so sánh với bữa tiệc nướng của đám người Sở Phàm, mấy món đồ nguội hút chân không, bánh mì, mì ăn liền của Tưởng Bình Quang thật sự chỉ là một đống rác.
Không ít người trong bọn họ bắt đầu thấy hối hận vì khi nãy không đứng về phía Sở Phàm…
Đan Đan ăn đến mức cái miệng nhỏ bóng loáng, cười tươi giơ chân thỏ trong tay với Tưởng Ly Ly: “Chúng tôi có đồ nướng, có cá và tôm nướng tươi ngon này, các cậu có không? Bố cậu có làm được không?”
Tưởng Ly Ly không muốn chịu thua, tức giận giậm chân: “Bố, con cũng muốn ăn thỏ nướng, cá nướng, bố mau đi bắt cho con đi”.
Tưởng Bình Quang vô cùng khó xử, gã ta cười gượng nói: “Ly Ly, bây giờ muộn lắm rồi, ngày mai bố lại dẫn con đi ăn thịt nướng có được không?”
Kiếm món ăn dân dã? Nói đùa à, với sức khoẻ của gã ta, vào núi sẽ trở thành “món ăn dân dã” của mấy con thú rừng luôn ấy chứ.
Mẹ của Tưởng Ly Ly cũng an ủi: “Đúng thế, chúng ta không ăn thịt nướng, không phải con thích ăn bánh ngọt nhất sao”.
“Oa, con không chịu, con muốn ăn, muốn ăn ngay bây giờ…”, Tưởng Ly Ly được nuông chiều từ nhỏ, nằm xuống đất lăn lộn, khóc to nói: “Bố của Vân Đan làm được, vì sao bố không được, con muốn”.
Sắc mặt Tưởng Bình Quang càng khó coi hơn, nhưng lại không thể nổi giận, chỉ có thể không ngừng dỗ dành con gái mình.
Nhưng ngay lúc này, mấy đứa nhỏ Đan Đan kia lại bắt đầu “chọc tức chết người không đền mạng”, tôn chỉ của bọn họ chính là có thù tất báo…
“Ừm, ngon quá no quá, chị Đan Đan, chúng ta còn lại nhiều thịt nướng như vậy, phải làm sao đây?”
“Còn có thể làm sao, vứt đi! Dù sao có bố ở đây, chúng ta có thể ăn được thịt nướng vừa tươi vừa ngon ở bất cứ đâu”.
“Cũng phải, người nào đó thật đáng thương, chỉ có thể gặm bánh mì lạnh tanh, ăn mì ăn liền, ngay cả một miếng thịt nướng cũng không được ăn”.
“Phải đó, thật đáng thương, ai bảo bố cậu ta vô dụng như vậy chứ…”
Tưởng Ly Ly lập tức sụp đổ khóc to, khóc vô cùng đau lòng.
Hai vợ chồng Tưởng Bình Quang cuống cuồng, vừa dỗ vừa lừa, ầm ĩ chẳng khác nào một vở kịch.
Tưởng Bình Quang nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt âm u nhìn Sở Phàm ở một bên, tính hết mọi chuyện lên đầu anh: “Được, xem như anh giỏi, dám ức hiếp con gái tôi, khoản nợ này, tôi nhớ kỹ!”
…
Hai nhà Sở Phàm và Dương Cang ăn một bữa ngon lành thoải mái, dọn dẹp rác xong thì chuẩn bị lên đường.
Còn bên phía Tưởng Bình Quang tuy không được phong phú như Sở Phàm, nhưng ít nhất cũng có thể lấp đầy bụng, sắc trời đã tối muộn, bọn họ bắt đầu khởi hành đến “Biệt thự suối nước nóng Cửu Hoa” mà Tưởng Bình Quang đã liên lạc trước.
Lần này Tưởng Bình Quang lại không chặn hai nhà Sở Phàm và Dương Cang ở bên ngoài, còn cực kỳ rộng lượng mời bọn họ đi trước, tỏ vẻ mình “không chấp chuyện lúc trước”.