Cô ta không ngờ rằng Sở Phàm lại ngang ngược đến mức này.
“Chủ động ưa ăn tát, cô nói xem mình có hạ tiện hay không?”, Sở Phàm hờ hững nói một câu, anh giơ tay tiếp tục tát cô ta.
Bốp!
Người phụ nữ lẳng lơ bị rách da toác thịt trong nháy mắt, cô ta ngã xuống mặt đất một cách nhếch nhác...
Cô ta không ngờ rằng Sở Phàm lại ngang ngược đến mức này.
“Chủ động ưa ăn tát, cô nói xem mình có hạ tiện hay không?”, Sở Phàm hờ hững nói một câu, anh giơ tay tiếp tục tát cô ta.
Bốp!
Người phụ nữ lẳng lơ bị rách da toác thịt trong nháy mắt, cô ta ngã xuống mặt đất một cách nhếch nhác...
Sở Phàm giơ tay vả hai bạt tai, người phụ nữ lẳng lơ ấy bị đánh đến nỗi rách da toác thịt, ngã xuống mặt đất một cách nhếch nhác.
Đám côn đồ xung quanh đều sững sờ, cái thăng này không sợ chết à? Ngông cuồng thết
Còn Sở Phàm lại khẽ nhíu mày tỏ vẻ chán ghét, anh dùng khăn ướt lau sạch vết máu dính trên ngón tay của mình, dường như máu này dơ lắm vậy.
“Hạng người đê tiện ắt sẽ được ông trời thu nhận, tặng câu này cho cô cũng hợp lắm”.
Sắc mặt Mã Hải sa sầm, cú tát của Sở Phàm không những đánh người phụ nữ lăng ấy ngã nhào mà còn khiêu khích lòng tự trọng của hẳn, cùng với quyền uy của hội thương mại Tứ Hải.
Người phụ nữ lẳng lơ lập tức bò dậy, cô ta ôm cánh tay Mã Hải, vừa gào khóc thảm thiết vừa kể khổ: “Hu hu, anh Hải, anh có nhìn thấy không, cái thằng khốn nạn này hung hăng quá, ngông cuồng quá, không những anh ta dám đánh em mà còn dám đánh em trước mặt anh nữa”.
“Đây nào có phải là đánh em, rõ ràng là vả mặt của anh và Hội trưởng Mã đấy”.
“Nó không hề coi hội thương mại Tứ Hải của chúng ta ra gì, đúng là cái đồ coi trời bằng vung!”
Người phụ nữ lẳng lơ thừa cơ đổ thêm dầu vào lửa, mấy chục tên lưu manh đẳng sau lưng cũng bị cô ta khích đến mức sát khí nổi bừng bừng, chỉ mong có thể xông lên, chém cái thăng Sở Phàm khốn nạn dám khiêu khích bọn họ thành tám khúc.
“Được, được, được lắm!” Sắc mặt Mã Hải lập tức sa sầm, đôi mắt xếch của hẳn trở
nên nham hiểm và ác, ba chữ được thốt ra liên tục ấy đều chứa đựng sự hung ác.
“Nhóc con, hôm nay cậu đã chọc giận tôi rồi đấy”.
“Vốn dĩ tôi chỉ muốn cậu dập đầu xin lỗi tôi, tự tát mình mười mấy cái là xong, nhưng hôm nay chúng ta đã kết thù với nhau rồi”.
“Cậu phải để lại một đôi chân, một đôi mắt ở nơi này, đây chính là cái giá cho việc khiêu khích hội thương mại Tứ Hải của chúng tôi”.
Giọng nói của Mã Hải vừa kiêu ngạo lại vừa bình tĩnh, nhưng lại toát ra vẻ ngông cuồng và tự cao tự đại.
Cứ như hẳn chính là một vị vua cao cao tại thượng của thành phố Giang Lăng, sự sống chết của chúng sinh đều phải phụ thuộc vào ý muốn của hẳn.
Sắc mặt Sở Phàm rất đỗi bình tĩnh, anh thản nhiên nhìn hắn, khóe môi cong lên: “Phế đi đôi chân tôi, đôi mắt của tôi? Chỉ bằng các người sao”.
“Cậu là cái thá gì”. Mã Hải nổi trận lôi đình, hắn phất tay: “Xử nó!”
Mấy chục tên lưu manh ở đằng sau lưng hản lập tức hùng hổ bao vây anh lại.
Người phụ nữ lẳng lơ vô cùng kích động, cô ta nhảy nhót vui mừng trên tai họa của người khác: “Đánh, đánh chết nó cho tôi, đánh chết cái thăng khốn này...”
Sở Phàm liếc nhìn đám binh tôm tướng tép, anh lười chẳng muốn quan tâm đến chúng nó mà cầm điện thoại ra, bấm một cuộc, mở loa ngoài.
Giọng nói cung kính và đượm vẻ nịnh nọt của Mã Minh Nguyên vang lên ở đầu dây bên kia:
“Anh Sở, anh có gì dặn dò, cho dù tôi xuống núi đao lên chảo lửa cũng quyết không từ nan...”
Mã Minh Nguyên sợ hãi một vị thần có thủ đoạn ngút trời như Sở Phàm thấu tận xương cốt.