Sở Phàm vậy mà lại muốn thi đấu y thuật với ngôi sao sáng hiện giờ của giới Đông y – Hoàng thánh thủ? Còn muốn thắng cả đối phương để lấy chút lợi ích?
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều sững sờ, chỉ cảm thấy đúng là làm trò cười cho thiên hạ.
Loại cảm giác này giống như một học sinh cấp ba bừng bừng khí thế đi thi đấu bóng rổ với một siêu sao NBA vậy.
Vừa buồn cười lại vừa hoang đường.
Mấy người Phó Thiên Ân và Giáo sư Dương cũng trố mắt nhìn, thầm lắc đầu thở dài.
Đường Miên Miên cũng tức giận giậm chân, nghiến răng nghiến lợi thầm nhủ: “Đồ cứng đầu”.
“Cậu nhóc, cậu cũng thật là có dũng khí, lại thực sự dám khua tay múa chân trước mặt tôi? Cũng được thôi, tôi đành thay sư tổ dạy dỗ kẻ kiêu ngạo như cậu một chút vậy”.
Hoàng thánh thủ cũng sững sờ, ngay sau đó thì phá lên cười lớn với tư thái của một bậc trưởng bối, khí khái vung tay nói: “Muốn có lợi ích đúng không, đơn giản thôi, nếu như cậu có thể thắng tôi thì một nửa cổ phần của Bảo Chi Lâm – gia nghiệp tổ tiên nhà họ Hoàng sẽ thuộc về cậu! Số cổ phần đó cũng phải lên tới năm tỷ đủ để cậu no ấm rồi chứ”.
Advertisement
Hoàng thánh thủ cười khẩy, hung tợn nói: “Nhưng nếu cậu thua thì cả đời này không được làm nghề y nữa, hơn nữa còn phải đến trước nhà thờ tổ nhà họ Hoàng của tôi quỳ bảy ngày bảy đêm, nhận tội với tổ tiên nhà họ Hoàng, thế nào?”
Khuôn mặt đám người Phó Thiên Ân biến sắc, Hoàng thánh thủ là đang muốn ép chết Sở Phàm rồi, quỳ bảy ngày bảy đêm ở nhà thờ tổ, sau đấy còn có sức lực mà đứng dậy được sao?
Một nửa cổ phần của Bảo Chi Lâm, năm tỷ tiền gia sản, thoạt nghe thì thật hấp dẫn. Thế nhưng cũng phải có tư cách thắng thi đấu thì mới được!
Chiêu trò này của Hoàng thánh thủ không thể không nói là hết sức tàn độc.
“Được, tôi đồng ý”, Phó Thiên Ân đang định nhắc nhở Sở Phàm thì anh đã nói đồng ý luôn.
Anh ung dung và tự tin hỏi: “Bác sĩ, cách thi đấu như thế nào đều nghe theo ông”.
Advertisement
Hoàng thánh thủ giận đến mức bật cười, thằng nhóc này đúng là không biết tốt xấu, ông ta cười nhạt đáp:
“Đơn giản thôi, để những viện trưởng các bệnh viện ở đây chọn cho tôi và cậu hai mươi bệnh nhân, toàn bộ đều là ngẫu nhiên, trong vòng hai tiếng đồng hồ, ai chữa khỏi cho nhiều bệnh nhân hơn thì người đó thắng”.
“Để hai người là ông Phó và ông Dương làm trọng tài, cậu cũng đừng bảo rằng tôi chèn ép tiểu bối, như vậy đã công bằng chưa?”
“Rất công bằng”, Sở Phàm gật đầu, bước xuống dưới trước: “Vậy thì bắt đầu thôi”.
Từ đầu đến cuối, anh vẫn bình tĩnh và ung dung như thế, tính toán hết mọi thứ trong đầu, giống như anh mới chính là ngôi sao sáng đức cao vọng trọng trong giới Đông y và ăn chắc luôn được một nửa tài sản Bảo Chi Lâm của nhà họ Hoàng vậy.
“Hừ, đúng là không biết tự lượng sức mình, thi đấu y thuật với sư phụ, chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ sao”.
“Đúng vậy, sư phụ là một trong bốn người tài giỏi nhất Hạnh Lâm, trong xã hội bây giờ, người có thể chiến thắng chỉ có một mình ông ấy mà thôi”.
Mấy tên đồ đệ tâng bốc một hồi khiến cho Hoàng thánh thủ mang vẻ mặt đầy thách thức, ông ta lạnh lùng hừ một tiếng rồi hất tay áo rời đi.
Chẳng mấy chốc, những bệnh nhân do các viện trưởng ở đây ngẫu nhiên lựa chọn đã đến, mỗi bên hai mươi người, già trẻ nam nữ, bệnh tình nặng nhẹ đều có, chia thành hai lượt đi vào phòng khám bệnh tạm thời của Sở Phàm và Hoàng thánh thủ.
Cả căn phòng ngay lập tức trở nên náo loạn, tiếng bàn tán xôn xao.
“Những bệnh nhân này quá lẫn lộn, bệnh mắc phải từ nội khoa đến ngoại khoa, nhẹ thì có cảm cúm phát sốt, nặng thì có bệnh tim, u não, trên đời có bệnh gì thì ở đây đều đủ cả”, một bác sĩ xem tài liệu của những bệnh nhân được chọn liền cau mày.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!