Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Khuôn mặt Đường Miên Miên nhất thời nóng ran, xấu hổ đến mức cổ cũng đỏ ửng, cô giẫm chân, hờn dỗi nói:

"Anh hai, bố, mọi người, mọi người đang nói linh tinh gì đấy, con đâu có ý đó, bọn con mới chỉ quen chưa được mấy ngày..."

Tim cô cũng đập loạn xạ, nhảy thình thịch không ngừng, cô luôn có cảm giác rất an toàn và hạnh phúc khi ở bên Sở Phàm, giống như trên cơ thể người đàn ông này có một ma lực thần bí hấp dẫn cô.

Đường Miên Miên cũng không biết thứ tình cảm phức tạp này phải giải thích thế nào.

Đường Việt Quân cười ha ha, trong con mắt xanh biếc tràn đầy sự vui mừng: "Con nhỏ này, tình cảm không phân biệt thời gian, có người dù chỉ gặp một lần nhưng đã nguyện chung tình, bên nhau cả đời. Còn có người dù chung giường chung gối vài chục năm nhưng cũng chỉ cùng nhà khác ngỏ".

"Con phải biết nắm bắt duyên phận. Nếu con có tình cảm với Sở Phàm thật thì bố sẽ hạ cái tôi của lão già này xuống đi mai mối cho con, chuẩn bị của đầy đủ của hồi môn cho con, con thấy sao?”

Advertisement

Đôi mắt Đường Miên Miên lóe sáng, cô cúi đầu, nhưng lại lộ ra vài phần thương cảm và bất đắc dĩ.

Cô yếu ớt thở dài một tiếng: "Bố, không cần đâu, Sở Phàm đã kết hôn, hơn nữa có cả con gái bốn năm tuổi rồi".

Bầu không khí trở nên hơi nặng nề, Đường Việt Quân cũng lắc đầu cảm khái một tiếng: "Chuyện là vậy à, thế thì tiếc nhỉ, số mệnh đã an bài, hữu duyên vô phận rồi".

Tuy nhà họ Đường có cơ nghiệp lớn, có quyền thế ở Giang Lăng, nhưng tuyệt đối sẽ không làm chuyện chia rẽ gia đình, phá hỏng hôn nhân của người khác.

Đường Miên Miên cũng vô thức đỏ mắt, trong lòng dấy lên một cảm giác cô đơn chua xót...

Advertisement

Lúc này, Đường Luân lại nghiền ngẫm cười, nói: "Bố, cho dù Sở Phàm kia độc thân thì e là cũng không thể làm con rể nhà họ Đường chúng ta được".

"Bố quên rồi à, em gái đã có hôn ước với nhà họ Phương ở Giang Bắc".

Nhà họ Phương ở Giang Bắc!

Sáu chữ này như một ngọn núi lớn đè trên ngực nhà họ Đường, khiến bọn họ không thở nổi, dù là Đường Việt Quân thì cũng siết chặt nắm đấm, sắc mặt hơi khó chịu.

Hai năm trước, trong một bữa tiệc, cậu chủ nhà họ Phương gặp Đường Miên Miên đã bị ngỡ ngàng trước vẻ ngoài xinh đẹp của cô và lập lời thề ước cả đời này chỉ cưới một mình cô.

Sau đó, cụ nhà họ Phương tự mình đặt sính lễ, quyết định hôn sự này, ngang ngược tuyên bố với bên ngoài, Đường Miên Miên đã là con dâu nhà họ Phương, ai dám mơ ước thì phải chấp nhận ngọn lửa giận của nhà họ Phương.

Hành vi ngang ngược này không khác gì cướp dâu.

Nhưng đối mặt với áp lực từ nhà họ Phương, dù là nhà họ Đường giàu nhất Giang Lăng thì cũng lực bất tòng tâm, căn bản là không ngóc đầu lên nổi.

Nhà họ Phương là gia tộc giàu có hạng nhất ở Giang Bắc, tài sản gấp mười lần nhà họ Đường, tầm ảnh hưởng và địa vị sánh ngang những gia tộc ở Yên Kinh.

Cụ nhà họ Phương là một trong sáu hội trưởng lớn của Võ Minh, có thanh danh hiển hách trong quân đội, từng nhận được danh hiệu quân sự cao nhất thượng tướng ba sao 'Long giới', được biết đến với tên hiệu 'Phương Bán Giang'.

Có thể ẩn dụ rằng, một mình cụ nhà họ Phương có thể chống được một nửa Giang Bắc.

Mà chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là tới ngày cưới do nhà họ Phương định ra...

Đường Miên Miên cắn môi, cô bướng bỉnh nói: "Bố, con không muốn gả đi!"

"Hoang đường, đúng là hoang đường!"

Đường Việt Quân trầm mặc không lên tiếng, Đường Luân đã hừ một tiếng, chỉ trích Đường Miên Miên: "Hôn nhân đại sự, do bố mẹ quyết, nào có tới lượt em làm chủ? Việc hôn sự này là do ông cụ nhà họ Phương đích thân quyết định, em dám đổi ý mà không sợ liên lụy cả nhà họ Đường à?"

"Để cả nhà họ Đường vì sự tùy hứng của em mà bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, Đường Miên Miên, em chính là tội nhân của nhà họ Đường".

Đường Miên Miên ngẩng mặt lên, cô dựa vào lý lẽ để biện luận: "Nếu vận mệnh của một gia tộc phải dựa vào sự hi sinh hạnh phúc trọn đời của một người phụ nữ để duy trì vậy thì còn có ý nghĩa gì, thà bị hủy hoại còn hơn".

"Anh cả, Đường Miên Miên em là con người có máu có thịt, không phải vật hi sinh vì lợi ích cho mọi người, em có lý do sống cho bản thân mình, em cũng có lý do để lựa chọn cho bản thân".

Trong đôi mắt Đường Miên Miên hiện lên khuôn mặt cương nghị của Sở Phàm, trong đầu vang vọng câu chuyện về mẹ mà anh từng kể: "Đây là điều Sở Phàm nói cho em biết".

Đường Luân cười chế giễu: "Sở Phàm? Cậu ta là cái thá gì, cậu ta chỉ là một người bình thường biết chút y thuật thôi, không quyền thế không có gia cảnh tốt. Một thằng ranh con không chạm tới được rìa biên giới nhà giàu, vậy mà em lại tin lời cậu ta sao? Đường Miên Miên, rốt cuộc em có não hay không hả?"

Hôm nay hai bố con họ mất hết thể diện trong tay Sở Phàm, đương nhiên Đường Luân sẽ ghi hận trong lòng, cố gắng nói kháy.

"Một thằng lính quèn xuất ngũ Tây Dã, không có công lao, không có chức vụ, ỷ vào việc chữa bệnh cho cụ nhà mà âm mưu quơ tay múa chân với nhà họ Đường, cậu ta là cái thá gì chứ".

"Còn luôn miệng nói muốn tặng vài chai rượu Tây Phong Liệt cho cụ nhà, đúng là chuyện cười, hắn nghĩ hắn là ai, nếu hắn làm được thật dù là một chai, à không, một giọt rượu thì tên Đường Luân của anh sẽ viết ngược!"

"Anh cả, anh hơi quá đáng rồi đấy, dù sao Sở Phàm cũng là ân nhân của nhà họ Đường chúng ta".

Sắc mặt Đường Phùng hơi khó coi, tuy Đường Miên Miên tức giận nhưng lời của Đường Luân không phải không có lý, chung quy cũng chỉ là một người bình thường, đối mặt với sự ép cưới mạnh mẽ từ nhà họ Phương, năng lực của một người đúng là như muối bỏ biển.

Đường Việt Quân cũng bất lực thở dài, tràn đầy áy náy nhìn con gái cưng của mình.

Nếu như trẻ lại năm hai mươi tuổi, dù liều cái mạng già này thì cụ ấy cũng không gả con gái cho nhà họ Phương. Nhưng hôm nay cụ ấy già rồi, cũng hơi bận lòng, hơn một trăm người nhà họ Đường đã bào mòn nhiệt huyết và sống lưng cụ ấy rồi...

"Reng reng reng!"

Đúng vào lúc này một hồi chuông điện thoại vang lên dồn dập, sắc mặt Đường Việt Quân cực kỳ lo lắng, vội vàng móc điện thoại mang bên người rồi đứng bật dậy.

Sắc mặt bốn người nhà họ Đường cũng trở nên nặng nề nghiêm trọng.

Chiếc điện thoại này là điện thoại đặc biệt của tổng chiến khu, liên lạc trực tiếp với tướng lĩnh cấp cao, thuộc về quân lệnh, Đường Việt Quân không rời tay, chờ đợi mệnh lệnh bất cứ lúc nào.

Lần trước chiếc điện thoại khẩn cấp này vang lên là vụ chiến loạn ở khu Giang Bắc mười năm trước!

Chẳng lẽ chiến tranh lại bắt đầu rồi sao?

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!