Đám vệ sĩ của nhà họ Đường đưa mắt nhìn nhau, im lặng không dám nói một lời.
Đường Kha cũng vô cùng chấn động trợn tròn mắt, lẩm bẩm: “Sao… Sao có thể chứ?!”
Bạch Long là cao thủ Thái Quyền nhà họ Đường bỏ ra rất nhiều tiền để thuê về, cậu ta từng tận mắt nhìn thấy Bạch Long lấy một địch bảy trên sàn đấu của thế giới ngầm, đại sát tứ phương, khiến những vua đánh quyền kia sợ đến mức tè ra quần, càng khỏi nói đến hắn còn là tội phạm lưng mang mười mấy mạng người.
Một cao thủ kinh khủng như thế lại bị người bình thường là Sở Phàm một chưởng đánh bay, ngất xỉu luôn?
“Bạch Long, anh đứng lên cho tôi, giết chết anh ta ngay”.
Đường Kha hoàn toàn không thể tin được, cậu ta nổi giận đùng đùng đạp Bạch Long mấy cước, nhưng hắn đã sớm bị một chưởng của Sở Phàm phế bỏ, gân cốt đứt đoạn, chỉ còn lại nửa hơi thở, sao thể nhúc nhích được nữa?
“Anh ta vốn còn một hơi thở, sau mấy cước này của cậu, e rằng anh ta không sống qua đêm nay đâu”, Sở Phàm thản nhiên nói, ung dung bước về phía Đường Kha.
Advertisement
“Làm đàn em của cậu đúng là xui xẻo”.
“Anh… Anh muốn làm gì, đừng có tới đây”, Đường Kha kêu lên một tiếng, giọng nói hoảng sợ và vô cùng kinh hãi, vừa lùi về sau vừa đẩy vệ sĩ bên cạnh: “Mau chặn anh ta lại, chặn anh ta lại cho tôi”.
Vệ sĩ của nhà họ Đường đã sớm bị sợ đến mất hồn rồi, ngay cả một kẻ mạnh như Bạch Long cũng bị Sở Phàm một chưởng đánh chết, những người bình thường như bọn họ sao còn dám đấu với Sở Phàm nữa.
Cả đám la lên, vội vàng chạy trối chết tựa như ong vỡ tổ.
“Đồ vô dụng, về đây, chạy về đây cho tôi!”, Đường Kha run rẩy la lên, cậu ta vô cùng hoảng sợ nhìn Sở Phàm: “Tôi cảnh cáo anh, tôi là cậu chủ của nhà họ Đường đấy, nếu anh dám động vào tôi, nhà họ Đường sẽ không bỏ qua cho anh đâu”.
Sở Phàm hờ hững nhìn thoáng qua Đường Kha, khinh thường hỏi: “Khi nãy là bàn tay nào làm bẩn áo tôi hả?”
Advertisement
Đường Kha tức giận chửi ầm lên: “Bẩn cái mẹ anh, tên khốn, ông đây…”
Bộp!
Sở Phàm trực tiếp bóp lấy cổ họng cậu ta, xách lên tựa như đang xách gà: “Tôi hỏi cậu là cái tay nào?”
“Khụ khụ khụ, tay… tay phải”, Đường Kha khó thở đến mức đỏ bừng cả mặt, liều mạng giãy dụa, đã sắp không thở nổi nữa.
“Sau này học cách ăn cơm bằng tay trái đi”.
Sở Phàm hờ hững nói một câu, trực tiếp vặn gãy tay phải của Đường Kha, cùng với tiếng kêu la như heo bị chọc tiết của cậu ta, cả cánh tay cậu ta trở nên vặn vẹo như bánh quai chèo, tiếng khớp xương kêu lên răng rắc khiến da đầu người ta thấy tê dại.
Người xung quanh chảy mồ hôi lạnh, cứ thế vặn gãy một cánh tay, thật là tàn nhẫn quá.
Sở Phàm đá một cước lên bụng Đường Kha, nhìn cậu ta một cái cũng lười, lạnh lùng nói: “Nể mặt cụ Đường, tôi chỉ phế một cánh tay của cậu thôi, nếu dám có lần sau, dù là cụ Đường đích thân van xin, tôi cũng sẽ không tha cho cái mạng chó của cậu đâu, cút”.
Mấy vệ sĩ của nhà họ Đường vội vàng đỡ Đường Kha vô cùng chật vật, ỉu xìu như chó nhà có tang nhếch nhác chạy đi.
Người xung quanh đều nhìn về phía Sở Phàm với ánh mắt vừa sùng bái vừa sợ hãi, trong mắt một vài cô gái còn lấp lánh ánh sao, người đàn ông như vậy thật sự quá khí phách, quá man!
“Thật ngại quá, xử lý mấy kẻ vô dụng, làm chậm trễ việc làm ăn của mọi người, chút tiền này coi như bồi thường”.
Sở Phàm cũng không ở lại thêm, để lại một tấm thẻ ngân hàng cho lễ tân của nhà hàng rồi dẫn theo Đường Miên Miên rời khỏi.
Trên đường lớn, từng cơn gió thu thổi bay mái tóc đen của Đường Miên Miên, cũng khiến tâm trạng của người đẹp thoải mái hơn một chút.
Sở Phàm đưa một chai bia tới, cất lời phá tan sự yên tĩnh: “Đường Kha kia là người thân của cô à?”
“Thấy quan hệ của hai người không được tốt lắm, đúng là nhà giàu sâu như biển”.
Vốn chỉ là một câu nói đùa, nhưng Đường Miên Miên lại lạnh mặt, bực bội uống một ngụm bia: “Trước giờ bọn họ chưa từng xem tôi là người thân, tôi chỉ là một đứa con riêng, kết quả của việc bố tôi phạm sai lầm khi về già, là nỗi nhục của nhà họ Đường bọn họ”.
“Tác dụng duy nhất của tôi chính là kết hôn kéo đồng minh cho gia tộc, trở thành vật hy sinh cho lợi ích của bọn họ”.
Trong mắt người phụ nữ có nước mắt hiện lên, mượn rượu mà trút hết ra: “Nếu không vì ông ngoại tôi là Phó Thiên Ân, nếu không vì ông ấy vẫn xem như yêu thương tôi, bọn họ sẽ hoàn toàn không thèm nhìn tôi lấy một cái, cô cả nhà họ Đường, nghe thì hay lắm, nhưng ai biết sau lưng tôi bị bao nhiêu người chỉ trỏ bàn tán, ai biết mấy năm nay tôi cắn răng chịu đựng bao nhiêu”.
Sở Phàm bình tĩnh nói: “Cô uống nhiều rồi”.
“Anh quản tôi á?”
Đường Miên Miên cướp lấy bia trong tay Sở Phàm, uống cạn một hơi, uất ức tự giễu nức nở: “Tôi… Tôi nói mấy chuyện này với anh làm gì chứ, anh hoàn toàn không hiểu, không ai có thể hiểu được hết…”
“Tôi hiểu, vì tôi giống cô, đều là con riêng”, Sở Phàm đột nhiên lạnh nhạt đáp.
Đường Miên Miên trợn to mắt, vừa khiếp sợ vừa ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn khuôn mặt cương nghị góc cạnh rõ ràng của Sở Phàm.
“Anh…”
Sở Phàm bình tĩnh nói: “Mẹ tôi xuất thân bình thường, tính cách bà tốt bụng yếu đuối, dù ở trong cái dinh thự kia, bị lạnh lùng cười nhạo suốt năm năm, chịu đủ khi dễ chỉ trích, bà đều mỉm cười chịu đựng, chưa bao giờ oán hận một câu”.
“Hai mươi năm trước, bà mang bệnh nặng trong người, chen qua đám đông bước lên đài bái chủ soái, tận mắt nhìn người đàn ông của bà hoàn thành giấc mộng cả đời, được phong vương bái soái, địa vị cao quý. Sau đó ông ta xoay người cưới một thiên kim tiểu thư của gia tộc giàu có nào đó, nở mày nở mặt”.
“Đêm đó, cả Vương phủ giăng đèn kết hoa, khách khứa đông đúc, tiếng hoan hô cười đùa không ngừng vang lên. Nhưng tất cả chuyện này đều không liên quan đến hai mẹ con tôi, trong căn phòng nhỏ hẹp cả năm không thấy ánh mặt trời, mẹ tôi đi hết quãng đời còn lại, mãi đến một giây trước khi lìa đời, bà vẫn cười rất dịu dàng, rất thoả mãn, như thật lòng vui vẻ vì người đàn ông của bà, mặc dù từ đầu đến cuối người đàn ông mà bà tâm tâm niệm niệm vẫn chưa từng đến nhìn bà lấy một lần…”
Đường Miên Miên hoàn toàn ngơ ngác, đôi mắt cô ửng đỏ, vô cùng cảm động và đồng cảm: “Không ngờ trên đời lại có một người phụ nữ si tình như mẹ anh…”
“Người si tình, thường có số phận khác biệt”.
Nói xong, Sở Phàm vân vê cây trâm cài tóc bằng gỗ trong tay, bên trên điêu khắc một đoá hoa đào, trông rất sống động: “Đây là di vật duy nhất bà để lại cho tôi, là một món trang sức bà thích nhất lúc còn sống, mỗi ngày như hình với bóng”.
“Bà đã mất gần hai mươi năm rồi, chính xác hơn là mười chín năm bảy tháng lẻ ba ngày, tôi rất nhớ bà…”
Đường Miên Miên vô cùng chua xót, không ngừng lau nước mắt, cô chớp mắt nhìn Sở Phàm trước mặt, rất khó tưởng tượng trong lòng người đàn ông này lại cất giấu một câu chuyện đau lòng như thế.
Rốt cuộc anh đã im lặng chịu đựng bao nhiêu, phải có linh hồn và nghị lực mạnh mẽ đến mức nào mới có thể giấu hết tất cả những chuyện đau khổ này vào lòng, gánh trọng trách tiến lên?
“Sở Phàm, xin lỗi, tôi… tôi không nên nói bậy, khiến anh nhớ tới những chuyện buồn này”.
“Không sao, đều đã trôi qua rồi”.
Sở Phàm cười cất đi trâm hoa đào kia: “Ít nhất bây giờ chúng ta đều phải sống vì bản thân mình, không phải sao?”
“Ừm, sống vì bản thân mình!”, Đường Miên Miên lau sạch nước mắt cười tươi, cảm thấy gánh nặng trong lòng như buông xuống, thoải mái hơn rất nhiều.
Cô theo bản năng dựa vào vai Sở Phàm, nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác an toàn truyền đến từ lồng ngực dày rộng của người đàn ông, khiến cô thấy bình tĩnh hơn không ít.
Reng reng reng…
Đúng lúc này, có tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, Đường Miên Miên vừa nghe máy, giọng nói căng thẳng của Phó Thiên Ân đã vang lên:
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!